LTS: Thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới chào Hạ đón Thu đó thì nay lại Thu tàn Đông tới; mới bình minh đó giờ đây đã chiều tà; đời người chẳng mấy chốc; danh vọng của cải cũng phù du!!! Các nhà thơ của chúng ta ở đây (ngoài bài thơ mượn ý ca ngợi cô gái Huế thuở xưa, để giấu bên trong cái đau và nỗi mất mát không gì sánh bằng – qua bài “O Tôn Nữ Ngày Xưa” của Nhà thơ Linh Phương) thì đều có vẻ như nằm lòng hết tất cả cái quy luật bất biến ấy. Bỡi vậy, ở đây bạn đọc yêu thơ sẽ thấy những bài thơ như “Tự Vịnh” của Thân Trọng Lư; “Hạnh Phúc Tuổi Già” của Nguyễn Duy Linh; “Người Homeless và Con Chó Nhỏ” của TN Thu Dung; “Chỉ Là Hư Không” của Thanh Tâm… đều nói lên những ý thức Giác và Ngộ cùng những lời nhắn nhủ tiềm tàng trong ấy, tựu trung rằng: “Hãy vui với những gì đang có, và từng giây phút còn lại của đời người là quý báu vô cùng, xin đừng lãng phí!!!”. Mời bạn đọc thưởng thức dưới đây. BBT/T.Đ.
**Thơ Thân Trọng Lư
*Tự Vịnh
Ngồi buồn ngẫm lại cuộc đời tôi,
Ngọt, đắng, chua, cay… trải đủ rồi
Sơn dã phụng sa gà nói xấu
Bình nguyên hổ lạc khuyển sinh tồi (*)
Vào tù ra tội âu do số
Xuống chó lên voi, ắt có hồi
Nghĩ chuyện Tái Ông khuây khỏa dạ
Miễn đừng chịu đấm lại không xôi!
——————
(*) “Hổ lạc bình nguyên bị khuyển khi”
*Nhớ Hội An
Hội An xa cách đã từ lâu
Nhớ cảnh, nhớ quê, nhớ cụ Hầu (*)
Nhớ lúc rảnh chơi nơi Khổng miếu
Nhớ khi buồn dạo chốn chùa Cầu
Nhớ ngày thi cử nhiều gay cấn
Nhớ thuở tòng quân lắm dãi dầu
Nhớ bão, nhớ mưa, thêm nhớ lụt
Nhớ trường, nhớ bạn, nhớ Cao Lâu.
Hòa Vang 1962/Kỷ Niệm Tuổi Thơ
—————
(*)Ông Võ Hầu sui gia với ông Thân Cương
*Nhớ Huế
Một lần ra Huế, một lần thương
Đâu thuở vàng son, chuyện Đế Vương
Núi Ngự không còn vua đến ngự
Sông Hương nào thấy khói dâng hương
Kim long gió quyện, vờn cây lá
Bạch hổ trăng soi rạng phố phường
Phong cảnh Thần Kinh muôn vẻ đẹp
Đường về nhìn lại khói liền sương.
Huế 1962/Kỷ Niệm Tuổi Thơ
==================
**Thơ Linh Phương
*O Tôn Nữ Ngày Xưa
Rằng thưa Huế của năm nào
Khuyết vầng trăng cũ còn đau tới giờ
Sông Hương ai thả câu hò
Để O Tôn Nữ ngậm ngùi không quên
Nằng Thành Nội – Mưa Ngự Bình
Đi mô cũng nhớ Thần Kinh quê nhà
Đêm nằm thương hạt mưa sa
Buồn trôi giạt giữa phong ba chợ đời
Rằng thưa Huế của một thời
Tay ngoan vịn nón nghiêng trời sương che
Ngọt ngào răng rứa mô tê
Để anh từ đó lòng mê mệt người
Tương tư con mắt có đuôi
Ngực mềm có ngải – đôi môi có bùa
Nụ hôn nửa thiếu – nửa thừa
Lúc rực lửa – lúc gọi mời – khát khao
Rằng thưa Huế của năm nào
Giữa cơn biến động tìm nhau thất thần
Hồi chuông Thiên Mụ lặng câm
Dốc Nam Giao – tiếng bước chân rả rời
Tràng Tiên gãy nhịp cầu thơ
Huế ơi! Rướm máu mấy mùa đao binh?
Trái tim anh gửi chút tình
Cho O Tôn Nữ cung đình ngày xưa.
(Nửa Thế Kỷ Thơ Linh Phương/Tương Tri XB)
============
**Thơ Nguyễn Duy Linh
*Hạnh Phúc Tuổi Già
Một mảnh vườn nho nhỏ
Di dưỡng cho tuổi già
Vui thú vui điền dã
Nhẹ nhàng và đơn sơ.
Đầu ngõ – tiếng ve ngân
Sau nhà – chim lảnh lót
Ong lao xao tất bật
Bướm dập dờ nhỡn nhơ.
Trong vườn đầy cây trái
Tiêu biểu chốn quê nhà
Giúp khuây dần nỗi nhớ
Tổ ấm – đã lìa xa!
Con cái đã từ lâu
Không còn là gánh nặng
Cuộc sống riêng vững vàng
Đủ lo cho lũ cháu.
Tương lai cùng hậu vận
Đã thuộc thế hệ sau
Thân tâm không vướng bận
Tuổi già – lo cho nhau.
Lâu lâu có một ngày
Cả gia đình họp mặt
Ba thế hệ đủ đầy
Tình thân thêm bền chặt.
Tiếng dao chạm mặt thớt
Tiếng bát đĩa lanh canh
Trẻ con cười khanh khách
Người lớn – chuyện râm ran.
Lại có dịp tâm tình
Luận bàn qua thời cuộc
Tiền đồ đám hậu sinh
Cùng tương lai đất nước.
Những nhọc nhằn gian khổ
Thời tỵ nạn đã xa
Nay cũng đã nhạt nhòa
Không nằm trong bộ nhớ.
Cái cây bị bật gốc
Dạt qua xứ lạ trồng
Đã nãy cành sanh ngọn
Cho trái ngọt, hoa thơm.
Tiêu dao qua ngày tháng
Mảnh vườn là giang sơn
Vợ chồng luôn đằm thắm
Bên cạnh ấm trà ngon.
Ngâm nga câu hát cũ
Nghe lại khúc nhạc xưa
Sớm chiều nhìn hoa nở
Nâng niu mấy vần thơ.
Thời gian còn trước mặt
Chắc chẳng được bao lăm
Lấy hiện tại làm vui
Ngày mai – không nghĩ tới.
Danh lợi, đã không màng
Phiền lo, giờ rủ sạch
Những tham – si – sân – hận
Không làm vẩn đục tâm
@@@@@
HẠNH PHÚC LÀ Ở ĐÓ
(NDL/Garden Grove/Thơ Viết Cho Mình)
=================
**Thơ Tôn Nữ Thu Dung
*Người Homeless & Con Chó Nhỏ
Người homeless ngồi dưới gầm cầu Golden West
Cười với mây và thả ngụm khói bay
Giấc mơ trưa nay?
Tôi hỏi, gã cau mày:
“Một chiếc hamburger, một lon bia thật lạnh”
Rất hồn nhiên, gã xòe bàn tay bụi bặm:
“Cô có thể cho tôi?”
Tôi lục lọi hoang mang trong sâu thẳm tiếng cười
Không hề nhuốm một nỗi niềm cay đắng!
“Một căn nhà, một chiêc xe, một gia đình đầm ấm?”
“Ồ không, sao lại phải bận tâm với khoảnh khắc đó khi cuộc đời vốn ngắn?”
Tôi chống tay nhìn vào đôi mắt gã âm u
Gã cũng nhìn tôi nháy mắt, gật gù:
“Cô là một Lady nhân hậu, cô tưởng mình là bà Thánh Theresa?
Tôi, một kẻ lang thang không cửa, không nhà
Nhưng tôi biết mình vô cùng hạnh phúc!
Và thấy cô, sao như sống trong tù ngục
Loay hoay tìm mà chẳng biết tìm chi!”
Tôi lại hoang mang lục lọi trong những câu nói lạ kỳ,
“Give me ten dollars, Santa Theresa, please!”
Tôi bật cười và vẫn mềm lòng như mọi khi… Nheo mắt
Đưa gã mười dollars để gã đi uống mấy lon bia lạnh ngắt.
Con chó nhỏ của gã nhìn tôi, vẫy đuôi cười,
Có lẽ nó cho rằng tôi là đồ ngốc…
Nhưng có hề chi! Tôi (đôi khi) cũng ngốc nghếch kể gì!
Khá lâu sau tôi mới trở về
Dừng xe dưới gầm cầu Golden West
Gã Homeless phiêu dạt nơi nào không biết…
Tôi nhìn suốt con đường mòn vắng lặng
Gió tả tơi lay đôi bờ lau trắng…
(Con Chim Nhặt Hạt Ngô Đồng/Tương Tri XB)
=============
** Thơ Thanh Tâm
*Chỉ Là Hư Không
Ta đợi gì tháng năm dài vô tận
Ta chờ gì trong nỗi nhớ vô biên
Ta mất gì khi thời gian không đợi
Ta còn gì khi về với hư không?!
Giác Nhẫn T.T.