Trống Đồng News & Books & Herbals & Everything That Relates to VietNamese PP
Banner
TRỐNG ĐỒNG NEWS - THỜI SỰ/KIẾN THỨC CẬP NHẬT/SINH HOẠT GỐC VIỆT KHẮP NƠI

Truyện Ngắn: John Smith

Tác Giả: Ngân Bình Đỗ

         LGT: Bạn đọc yêu Truyện Ngắn chắc chắn sẽ thích câu chuyện nầy. Trong những số báo Trống Đồng trước, nhiều lần quý vị đã đọc qua hoặc Thơ hoặc Ký hoặc Truyện Ngắn của một nữ tác giả quê Hội An: Ngân Hà Nguyễn. Kỳ nầy chúng tôi vừa nhận được từ Ngân Hà 2 truyện ngắn mới với tác giả là Ngân Bình Đỗ. Một trong 2 sáng tác đó có tựa “John Smith”. Được biết qua Ngân Hà thì sau một lần diện kiến với một thanh niên trong hoàn cảnh homeless, tác giả Bình Đỗ đã “tức cảnh sinh tình” và hư cấu thành câu chuyện nầy. Những truyện kể mà Ngân Hà gửi đến hầu hết đều dựa trên cơ sở trung, hiếu, tín và… đều…có hậu; “John Smith”cũng vậy! Mời bạn đọc xem để đi từ bất ngờ nầy đến bất ngờ khác với “John Smith” dưới đây. BBT/T.Đ. News

Cơn gió lốc thổi càng lúc càng mạnh làm hàng cây hai bên đường ngã theo chiều gió, xoay đủ hướng như nhảy múa theo điệu luân vũ, Smith thu mình nằm trong chiếc lều nhỏ do hội từ thiện bảo trợ giúp đỡ những người vô gia cư không có nơi trú ngụ. Hắn rùng mình từng hồi, miệng lẫm bẫm: “Năm nay thời tiết đến sớm hơn mấy năm trước mang theo cái lạnh thấu xương, mình mặc trên người hai ba cái áo ấm của con bà hàng xóm không dùng, đã vậy kèm thêm chiếc mền nỉ vẫn còn thấy lạnh!”  Hắn nghĩ: “Phải chi mình còn ở nhà thì đâu đến nỗi nầy!”  

Hình minh họa Int.

Trong tâm trí hắn không bao giờ quên cái ngày bất hạnh đó, hắn bị trận đòn khó quên do bà Mẹ kế thêu dệt câu chuyện thêm nặng nề, nào là đánh hai em nhỏ ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào thanh giường đổ máu, bà khóc lóc la lối: “Tại hắn đánh mạnh nên ra nông nỗi nầy!” Hắn nhìn bà không hé nửa lời, và dù có phân trần vẫn lỗi về hắn.

Ba là người khó xử, ông đang tức tối, mệt mỏi sau giờ đi làm về, sẵn cây gậy bên cạnh, ông thẳng tay đập vào người nó, đến lúc nó không thể đứng lên được, cứ vài ba ngày nó lại bị một trận nên cũng quen rồi.

Một ngày kia Bà bàn tính với Ba nó: “Ông nghĩ xem, tôi với ông đã già còn sức đâu trông coi nông trại! Đàn bò sữa vài chục con, hai em nó còn nhỏ, Smith! Nó phải phụ giúp việc nhà.” Tôi đề nghị cho nó nghỉ học, để sau nầy nó còn nối nghiệp của ông để lại.”  Bà tìm đủ mọi cách chê bai: “Nào là học hành không ra gì! Học tới đó là đủ rồi! Con lớn phải lo làm ăn để phụ gia đình, vv… và vv…..”  

Bà cứ lãi nhãi bên tai,  không tài nào chịu đựng được nữa, sau trận đòn,  hắn quyết định  rời mái nhà thân yêu càng sớm, càng tốt, để Ba không phải khó xử, cho dù đau thương đến đâu, nghẹn ngào trong tâm thức, cũng tạm quên! 

Nhìn lại căn nhà lần cuối, ấp đầy kỷ niệm! Mến thương Ba, nhớ tới Mẹ! Hắn tự hứa liều lĩnh làm một cuộc hành trình cho đời sống mới, tự lập bản thân! Nguyện sống tốt! Mong một ngày tốt đẹp sẽ trở về! Tuy chưa biết đi về đâu? Nhưng giải thoát được những nỗi khó khăn trước mắt cho Ba và cho mình.Thế là hôm sau, nó khăn gói lên đường….

Ngày tháng qua nhanh, năm này qua năm khác….. Hắn theo đám trẻ bỏ nhà đi hoang, cùng cảnh ngộ, làm bất cứ việc gì để nuôi thân, đôi lúc hắn cảm thấy không ổn vì sẽ có ngày phạm lỗi ngoài pháp luật, nên nó quyết định tránh thành phố đông đúc xa hoa, lánh về một thị trấn nhỏ, hiền hòa yên lặng, từ bỏ đám bạn rong chơi trên đường phố về đêm… tìm lại tâm hồn của chính mình, tự hứa sửa đổi, làm việc thiện, hằng ngày hắn đến tiệm giặt đồ và Market giúp đở những người già mang đồ vào xe hay dìu dắt người già yếu qua đường, để đáp lại người ta thương tình cho vài chút thức ăn hay ít tiền lẻ, cũng tạm sống qua ngày.

 Đêm đêm nó nhìn lên bầu trời, ngắm các vì sao nguyện cầu Ơn Trên, cầu xin Mẹ hãy tha thứ đứa con đi hoang! Nó nhớ Ba! Thì thầm với Mẹ: “Xin Mẹ luôn bên cạnh con trong giấc ngủ êm đềm!” Nó ví Sao Hôm là MẸ, và Sao Mai là BA, mỗi khi có chuyện khúc mắc, nó thường nhìn lên bầu Trời cao vô tận tìm Sao Hôm,  hình ảnh Mẹ sẽ xuất hiện. Mẹ là trái tim nhân hậu luôn ở bên cạnh chia xẻ tâm tư của hắn!  Nên trong đầu lúc nào cũng mãnh liệt một niềm tin! Thỉnh thoảng có một Sao Băng qua, hắn chéo hai ngón tay lại, nguyện ước: “Cho con một vì Sao tỏa sáng đời con!” Ước mơ, hắn hằng mong ước: “TRÚNG SỐ” Ừ!   Trúng số mới có thể thay đổi cuộc đời!!!….”

Sực nhớ hắn còn ít tiền trong túi áo. Nhìn thấy Market còn mở cửa, chạy ngay vào tiệm mua tấm vé số không quên chọn những con số dính liền ngày tháng năm sinh của ba mẹ. Nó cười thầm trong tâm đầy hy vọng.

Sáng hôm sau, hắn còn nửa tỉnh, nửa mơ, nó thấy nét mặt Mẹ dịu hiền nhìn nó cười, bảo: “Con về nhà đi nhé!   “Ba luôn mong gặp con! “  Hắn hứa: “Dạ thưa mẹ! Con sẽ về thăm ba!”

 Tiếng ồn ào mọi người và ánh nắng buổi sáng rọi vào, làm hắn chợt tỉnh, thò đầu ra khỏi chiếc lều nhìn qua bên kia đường….Thấy mọi người đứng bàn tán xôn xao trước cửa tiệm…..xì xầm… ….  “Có người trúng số độc đắc!!!” Bà con ơi!!!..”    “Trời tôi trúng có 4 số!!!..”  “Chị còn hay hơn, tôi trúng có 2 số…..”   “Hai chị còn đỡ hơn tôi, tôi mua cả 50 đồng, chả trúng được con nào!!…”  “Đâu chị đọc cho tôi xem thử!! Số mấy?? Tôi xem có trúng không???”

Tiếng ồn át cả tiếng người đàn bà đang đọc số:  “02 15 25 47 55 Mega 05”

Hình minh họa by CPL/T.Đ. News

Nó nghe thoáng cảm thấy người run lẫy bẫy, hơi thở dồn dập, tim đập nhanh, Mồ hôi từ đầu lấm tấm chảy xuống trán và mặt, hắn đưa tay giữ lấy lồng ngực, trấn an: “Bình tĩnh!  Bình tĩnh!  …” Nó từ từ lấy tấm vé số xem thử, mắt hoa lên, nhìn mấy con số, hắn vẫn không tin là sự thật, hắn vội chạy nhanh vào 7 Eleven gần đó, lấy tấm vé dò số, xem lại một lần nữa.

Bắt đầu nó nhìn chung quanh xem có ai nhìn thấy không? Bây giờ nó lại sợ có ai đó hăm dọa lấy tấm vé số, hắn đưa tay nhét lẹ vào trong túi quần rồi mặc thêm một chiếc quần nữa cho chắc ăn. Ngồi một hồi lâu, hắn tự hỏi: “Bây giờ mình làm gì? Đi đâu? Mình có nên cho bà hàng xóm biết không? Ai là người mình tin tưởng?

Suy nghĩ hồi lâu, nó chợt nhớ trong giấc mơ, mẹ nói mình phải về nhà! Đúng rồi, mình tới nhà bà hàng xóm, mượn tiền!.

Không suy nghĩ thêm, nó đứng lên thật lẹ, thu xếp chiếc lều và đồ đạc, để gọn ở một góc trong cái hẽm gần đó.

 Hắn gõ cửa “Knock! Knock!..”  Bà hàng xóm hé nhìn ra khung cửa sổ ngạc nhiên, vội hỏi: “Chuyện gì đây?  Sáng sớm thời tiết lạnh như thế nầy! Con đi đâu?  Ở đâu?  Vô nhà đi! Lạnh lắm! Tội nghiệp con trai tôi nào!”  

Nó thầm nghĩ, lúc nào cũng vậy, bà luôn lưu tâm đến hắn. Bà tâm sự: “Ông nhà mất từ lâu, con trai bà xoan tuổi của con, đang làm ăn ở xa, nhà trống vắng chỉ có con chó nhỏ là niềm vui, giờ con về đây là cũng như niềm an ủi cảnh xế chiều của Bà”.

Nó ngập ngừng vài phút….không dám bước vào nhà, Bà nói: “Vô đi! Đừng ngại! Tắm rữa xong trước đã, chuyện gì còn có đó, tính sau con ạ!”

Nó mạnh dạn tiếp lời: “Lâu rồi con chưa về thăm nhà, con nhớ Ba và các em con ….Bà có thể cho con mượn một ít tiền làm lệ phí đi đường!…”

“Chuyện gì, chứ về thăm nhà Bà sẽ giúp ngay…”   Hắn cảm động, nó nghĩ chưa có người nào tốt như bà hàng xóm. “Con hứa…”   “Con cần bao nhiêu tiền? “Con định mua ticket ở Greyhouse cho tiện khoảng chừng vài chục đồng”  “Làm sao mà đủ, bà cho con ba trăm, mua ticket, còn ăn uống dọc đường nữa thì sao? Cất đi, khỏi trả lại” 

Bà nhìn hắn từ đầu đến chân, cháu xa nhà về thăm gia đình phải ăn mặc đàng hoàng, bà đến ngăn tủ lấy chiếc quần tây và chiếc sơ mi màu trắng: “Đây bộ đồ của thằng Steven, chắc con mặc vừa đấy” Bà thấy nó ngần ngừ liền đưa tay đẫy nó về hướng phòng tắm: “Đừng ngại ngùng gì“, Bà thúc: “Lẹ lên! Đi tắm, sửa soạn ra trạm xe bus kẻo trễ chuyến xe bus đầu tiên, về đến nhà cũng phải mười mấy tiếng đồng hồ, con cần phải sang xe nữa, lẹ lẹ lên!!.”  

Xong đâu vào đấy, Bà đi cùng nó ra đến trạm xe bus. Bà chưa yên tâm,  chờ cho đến khi xe rời khỏi trạm, Bà đưa tay vẫy: “Con đi bình yên, nhớ cho bà gỡi lời thăm gia đình.” Chiếc xe từ từ lăn bánh, hắn xoay người nhìn về phía sau, đưa tay vẫy nhẹ, nó khóc từ bao giờ, không muốn hành khách trên xe trông thấy, nó gạt nước mắt trong tâm tư buồn thảm. Xe chạy một lúc khá lâu, nó hỏi người  ngồi bên cạnh: “Xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?” Người hành khách đưa tay xem đồng hồ, nói: “À! Xe bus sắp ngừng ở Arizona..”  Nó đoán khỏang chừng chín, mười tiếng nữa mới đến New Mexico, nhà nó cách downtown Santa Fe khỏang mươi miles. Trong tâm trí nó hình dung chắc Ba mừng rỡ ôm nó vào lòng trách móc thằng con đi hoang trở về. Cả hai đứa em nó nữa. Còn bà mẹ kế, với vẻ mặt lạnh lùng không muốn thấy mặt. Nó cười thầm, “chả sao!”.

Xe bắt đầu dừng lại tại cửa hàng subway cho hành khách nghỉ ngơi  độ nửa tiếng, xe tiếp tục chạy. Nó cảm thấy người mệt mõi. Một lát sau, nó ngủ gà ngủ gật lúc nào không hay, đến khi bác tài xế báo tới nơi, nó giật mình tĩnh ngủ, xuống xe tìm đến trạm xe bus địa phương, chắc về đến nhà thêm nửa tiếng nữa.

Khoảnh khắc càng gần đến nhà càng hồi họp hơn. Mình làm gì bây giờ, cảm thấy chân tay thừa thải, lúng túng, mình phải làm cử chỉ gì đây? Xe vừa ngừng trước lộ, hắn xuống xe băng qua con đường đất nhỏ, khoảng chừng trăm mét tới ngõ, hắn cố tạo vẻ mặt vui mừng, từ lâu mới về nhà, vừa thấy Bà Mẹ Kế “Thưa dì mạnh khỏe?”.

Vẫn khuôn mặt lạnh lùng như xưa: “Ừ! Khỏe, vào nhà đi”.

Hắn nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa gật đầu chào, “Dạ con chào ông”, rồi xoay qua hỏi bà mẹ kế: “Dì! Ba con đâu rồi? Hay vẫn còn bận ngoài trại, còn mấy em nữa sao con chẵng thấy?”

Bà nhìn sang người đàn ông vội nói: “Mầy chào Dượng mầy đó!”

Hắn đứng lặng người một lúc, suy nghĩ không lẽ ba với dì ly dị rồi sao? Bà dì; “Từ lúc mầy bỏ nhà đi, Ba mầy bịnh liên miên, chả làm ăn gì hết, may nhờ bạn của ba mầy, “ Bà đưa tay chỉ về hướng người đàn ông, nói tiếp: “giúp đỡ trông coi nông trại, cách đó 3 tháng sau ba mầy mất”.

Vừa nghe xong nó ngồi bệt xuống sàn nhà khóc như mưa, đưa tay đập vào đầu, cũng tại con có lỗi với ba nhiều, ngày đó con đừng đi chắc không có gi xảy ra phải không ba? Hắn nhìn người đàn ông rồi lại nhìn bà mẹ kế, nó suy nghĩ, chắc cũng tại người đàn ông nầy một phần, gây cho gia đình tan nát. Bà dì tiến đến phòng ngủ của bả, nói: “Đem chiếc hộp gỗ đây nầy, lúc mầy đi, ba mầy buồn viết thư cho mầy chẳng có địa chỉ đâu mà gởi nên bỏ vào hộp. Lúc sắp mất, ba mầy nhắn đưa cho mầy kèm theo chiếc vali. Tao tôn trọng, chả mở ra xem làm gì!”.

Hắn nhìn vào chiếc hộp gỗ như người mất hồn, người nhủn ra, ngồi thừ một lúc. Bây giờ nước mắt chẳng còn, hắn đứng lên đi vào phòng tắm, rữa mặt xong. Hỏi: “Dì cho con biết ngôi mộ của ba con?”. – “Mầy đi thẳng ra lộ rẽ phải khoãng chừng một mile, bãi đất bên tay trái là nơi mộ của ba mầy đó!”.

Hắn ôm chặt chiếc hộp gỗ, đi về phía mộ, mắt hắn buồn vời vợi, đưa tay sờ vào tấm bia mộ, từng ngón tay chạm vào dòng chữ, nơi an nghĩ của Mr.. John Henry.  Hắn tưởng chừng sờ vào khuôn mặt của Ba nó, và như thấy ông cười tươi nhìn hắn nói: “Con về rồi sao?  Sao con khóc? Ba vẫn ở cạnh bên con đây nè”. Hắn mở chiếc hộp gỗ, lấy từng lá thư đọc hết lá nầy, sang lá khác, nước mắt vẫn chảy dài, cứ thế đọc cho đến lá thư cuối cùng.

 “Con yêu dấu của Ba.

Sáng thức dậy, Ba nhìn đồng hồ trên tường, thấy trễ giờ con đi học, À! Con thích ăn bánh mỳ nướng kẹp thịt với cheese Ba vừa lấy bỏ vào máy nướng bỗng nghe tiếng nói phía sau, Ông làm gì vậy? – Tôi đang nướng bánh cho thằng Smith. – Ông quên rồi sao? Nó bỏ nhà đi lâu rồi! Lòng đau như cắt dường như có ai bóp nghẽn tim mạch, Ba ngồi thừ người ra, một lúc lâu, À!   Phải rôi, mình mang chứng bịnh già lú lẫn. mới đây thôi, ba thấy sức khỏe yếu kém nhiều, Ba nghĩ lúc con còn ở nhà, đôi lúc dì con la rầy không phải, ba không kềm chế cơn nóng giận suy xét phải trái, đã đối xử với con quá tệ, con cho Ba xin lỗi!… Nãy giờ Ba quên hỏi thăm, con vẫn mạnh khỏe chứ. Bây giờ con đang làm gì? Ba trông con về hằng ngày, hằng giờ, ngày nào ba cũng nhìn vào chiếc hộp gỗ, ba để dành tiền giữ cho con sau nầy vào đại học. Giờ đây chiếc hộp đã đầy thư viết cho con. Mà con vẫn bặt tin. Ba cảm thấy có phần nào không làm tròn bổn phận của người cha! Ba thương con nhiều lắm, tình thương không hiện rõ ra bề ngoài như mẹ con! Có khi ba muốn bật khóc nhưng không thể, chỉ khóc ở trong lòng thôi! Sau nầy khi có gia đình con sẽ hiểu lời ba nói là đúng. Chắc có lẽ ba viết thư nầy là lá thư cuối cùng vì bác sĩ căn dặn ba không được suy nghĩ nhiều sẽ có hại cho căn bịnh tim rất nặng của ba. Phải relax, thư giản! Ba cố gắng giữ gìn sức khỏe trông chờ con vể. A! Còn hai em lớn, trông giống con, tụi nó hỏi: “Khi nào con về!” Ba trả lời: “Con làm việc ở xa chưa về được!” Điều Ba mong muốn nhất là khi con và các em trưởng thành hãy đùm bọc lấy nhau, và con hãy mở rộng lòng thương yêu dì giống như Mẹ, Thôi Ba cảm thấy mệt, cho Ba ngừng bút, con yêu của Ba.”

Hắn đọc xong lá thư cuối cùng nghẹn ngào trong lời nói: “Con xin hứa làm theo lời trong thư cuả Ba”.

Trời sắp về chiều, hắn cảm thấy cô đơn khi rời xa mộ Ba… Đưa tay làm dấu từ biệt, đoạn đường dài hắn bước đi chậm, vấn vương, như đánh mất một vật gì yêu quý nhất trong đời vĩnh viễn không thể tìm lại được. Về đến ngõ, nó thấy Mẹ Kế đứng trước cửa, Bà nói: 

“Vào tắm rửa xong ra ăn cơm chiều.”

Nó nghĩ ở nán lại vài giờ hay vài giây lại buồn thêm, căn nhà chẳng còn người thân yêu để an ủi năm tháng xa nhà, và không muốn làm vướng bận bà Mẹ Kế, nó cười để qua chuyện: “Chắc con phải đón chiếc xe cuối cho kịp về Los” 

Bà Mẹ Kế dằn tiếng: “Tùy Mầy!”

-“Dì có email của mấy em con không?”  Bà dì: 

“Nếu mầy có về lên mạng liên lạc”. Bà đưa tay chỉ về hướng chiếc bàn nhỏ còn mảnh giấy viết địa chỉ luôn tiện bà nói:

– “Còn mấy áo quần của Ba mầy để lại cho mấy em không mặc, mầy đem theo luôn đi!” 

Hắn vội vã bỏ hết áo quần còn lại vào valy.

-“Cám ơn Dì! Thôi cho phép con đi! “

Hắn cúi đầu chào người đàn ông rồi đi thẳng một mạch ra đường đón chiếc xe bus địa phương chạy tới trạm chính, chuyển xe về Los. Nó đếm vừa đủ tiền mua ticket, Nó thầm cám ơn Bà Hàng Xóm, cũng may còn đủ tiền, nếu không thì khổ thân. 

Trưa hôm sau, đến cổng trạm xe bus, hắn lấy hành lý hướng về nhà bà hàng xóm, đi bộ cả tiếng mệt lã người. Bà hàng xóm ngạc nhiên trông thấy hắn trở về: “Sao con trở về Los sớm vậy, bà cứ tưởng, con sẽ không về lại đây nữa!

Bà trông thấy nét mặt có vẻ buồn ngẫm nghĩ, chắc có chuyện chẳng lành. “Thôi vào nhà rồi hãy tính.”

Hắn đặt chiếc valy xuống, nhìn Bà hắn bật khóc.  

Có chuyện gì? Sao, kể cho Bà nghe.

Trong tiếng khóc nức nỡ: “Ba con mất rồi! Giờ đây, con không còn người thân nào nữa…”

Bà vội ôm nó vào lòng nói: “Còn có bà đây, con xem như người thân trong nhà.”  Nó nhìn Bà gật đầu:“Thôi con đem vali vào phòng Steven, Xem như đó là phòng của con.” Hắn cầm lấy bàn tay bà cảm động: “Cám ơn Bà nhiều, nếu không có Bà con không biết tính ra sao”. Hai bà cháu cùng vào phòng Steven, đặt chiếc vali lên sofa. Từ từ kéo zipper, hắn nhìn thấy áo quần xếp ngay ngắn trong đó, tay nó chạm từng cái quần, chiếc áo, nó mường tượng còn đôi bàn tay ấm áp cuả Ba đặt trên đó, nó lấy chiếc áo len, do Mẹ nó đan bằng tay lúc nó tuổi lên năm. Nhìn đường viền màu xanh quanh màu đỏ thẫm của chiếc áo, trông thật dễ thương, bỗng hắn chạm phải một vật gì dưới lớp bìa cứng lót ở đáy vali. Ngạc nhiên! Nó nhìn thấy tiền xếp ngay ngắn dưới các giấy tờ cá nhân quan trọng của gia đình nó, như khai sinh bằng cấp, hình ảnh ngày cưới của Ba Mẹ và một tấm hình lưu niệm của Ba thời Trung Học…

Bỗng bà hàng xóm lẹ tay nhấc lấy tấm hình lưu niệm, bà không khỏi ngạc nhiên: “Ồ! Sao lại có hình mình đứng cạnh người bạn thân lúc ra trường đã mất liên lạc; dù bà cố tìm, nhưng không có tin tức!” 

Bà liền hỏi: “Người thanh niên nầy có phải John Henry không?

Hắn nhìn bà há miệng: “Sao bà biết tên của Ba con?” “Oh! My God!” Con là……Con là con của Henry? Thật vậy sao? Quả đất tròn! Có duyên mới gặp! Bà thầm nghĩ: “Chắc Ông Henry linh thiêng gởi gấm con cho Bà!” Quá cảm động, Bà nhớ lại một thời son trẻ, lúc còn ngồi dưới mái trường Trung Học, Bà với Henry là bạn thân nhau….Bỗng Bà thấy một lá thư viết vắn tắt: “Tiền nầy Ba dành dụm cho con vào Đại Học, không bao nhiêuNhưng tất cả đó là tình cảm thiêng liêng của Ba dành cho con. Con cần cố gắng nhiều để đạt được bằng Đại Học là nguyện vọng của Mẹ con … Ba tin tưởng, con của Ba sẽ làm được…Con yêu dấu của Ba!!!
   Bao nhiêu kỷ niệm nằm dưới đáy Valy trong thời gian qua.  Hai bà cháu lặng yên hồi lâu, mỗi người đuổi theo tư tưởng của riêng mình. Bà hàng xóm nhìn hắn, cười nói: “Bà quyết định không cho con rời đây nữa.““Nếu con không ngại Bà nhận con là con của Bà.

Hắn cảm động một hồi lâu: “Dạ! Con xin nhận lời!”  Bà tươi cười nói: “Từ nay, con gọi Mom, không gọi Bà nữa..” Hắn vui sướng ôm chầm lấy Bà như tình Mẫu Tử thiêng liêng. “Mom!”Chắc Mom không tin con có một tin vui. Mom là người đầu tiên, con thố lộ, nhưng đừng cho ai biết.”

Bà hồi họp hỏi: “Chuyện gì? Nói nhanh lên! Làm gì mà mặt mày hớn hỡ như người trúng độc đắc?

Hắn gật đầu. Bà sững sờ, như người từ hành tinh xuống trái đất, đưa tay lên ngực, thở từng hồi liên tục.

 “Con đừng đùa chứ!”  Nó lấy tấm vé số từ trong túi quần và kèm tấm giấy kết quả xổ số tuần rồi.

“Đúng rồi! Ngày mai, con và Mom đến Nha Xổ Số làm thủ tục…”

Bà hàng xóm suy nghĩ: “Con định làm gì với số tiền quá lớn nầy?”  

Con định mua một cái nhà nhỏ cho hai má con ở, và tiếp tục đi học, trích ra một ít giúp 2 em con, còn lại đầu tư vào quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ mồ côi và những người Homeless. Trong thời gian qua, con đã cảm nhận được cuộc sống quá đau khổ cùng cực, phải gánh chịu đủ điều mà con đã từng trải qua của một người vô gia cư” 

Bà vui hẳn lên với ý định của Smith làm việc từ thiện.  Bà đưa hai tay: “Hoan hô! Mom tán đồng lòng tốt của con trai.”

Hình minh họa Int.

    Thầy giáo bổng ngưng câu chuyện vừa kể trên, nhìn quanh qua một vòng. Cả lớp học đều im lặng, thầy cười một cách thoải mái, đắc ý về những gì mình đã giảng….

Ngừng một phút, Thầy tiếp tục: “Chúng ta vừa học xong lớp xã hội học, nào là kinh tế, văn học, chính trị, pháp luật – nhưng điều chính yếu về căn bản xã hội học là gia đình; mỗi thành viên trong gia đình rất quan trọng. Tôi mong các anh chị viết về gia đình mình, đưa ra cảm nghĩ và chiều hướng trung thực mang một chủ đích tiến đến xây dựng một tương lai tốt đẹp cho xã hội loài người; trong đó mỗi con người lại là một đơn vị căn bản với đầy sự từng trải qua đủ những nụ cười và nước mắt! Sau 10 năm miệt mài trong trường học, hôm nay tôi được đứng nói chuyện với các anh chị. Tôi tên John Smith…”

Cả lớp: “Ồ!  Phải vậy thật không Thầy!”

Ngân Bình Đỗ

====
Báo Trống Đồng ấn hành trên Giấy khổ rộng trong gần 3 thập niên qua ở vùng IE, Nam California; chủ trương phổ biến và giữ gìn văn hóa truyền thống dân tộc. Website Trống Đồng Life.com cùng chủ trương nói trên, phục vụ đồng hương gốc Việt và hậu duệ hiện đang định cư khắp nơi.
ĐT LL: (909) 231-1506
www.trongdonglife.com/trongdongnews@hotmail.com
Trống Đồng Books Online www.trongdonglife.com – nơi có hàng ngàn tựa sách đủ loại, với nhiều cuốn giá trị, đã không còn trên thị trường sách trong và ngoài nước. Mua sách @ www.trongdonglife.com
trongdonglife garden’s images
trongdonglife garden’s images
Banner