LTS: Lại một lần nữa tháng Tư qua, thêm một lần người gốc Việt nhớ lại những kỹ niệm đau buồn không ai muốn nhắc đến.Tuy nhiên, đối với những tâm hồn thở ra thơ và yêu thơ thì lại hơi khác. Những tình huống nghiệt ngã đó đã xoáy vào tâm khảm họ nảy sinh ra những vần điệu gợi cảm gợi hình có năng lực truyền cảm không chi sánh bằng; đến nổi người cùng thời đồng cảm chỉ cần đọc qua một lần đã rơi nước mắt. Những bài thơ mà chúng tôi chọn lọc sau đây, như Một Thuở Hào Hùng, Tháng Ba, Mai Người Về, Tháng Ba Bỏ Lại Kon-Tum, … về cái ngày Tháng Tư nghiệt ngã ấy bạn chỉ cần đọc qua một vài bài thôi cũng đủ thấy cái suy nghĩ, cái nhận thức của người dân, người lính miền Nam VN lúc bấy giờ đối với quê hương đất nước và thân phận như thế nào rồi. Để nhẹ bớt ưu tư, cuối cùng là 2 bài thơ về 2 giai đoạn điển hình của một đời người phụ nữ thời chiến từ thanh xuân đến tuổi cao niên – của chị Thanh Tâm, một người yêu thơ và sính làm thơ ở địa phương từng góp mặt trên trang thơ nầy từ hàng chục năm qua. Mời bạn đọc thưởng thức sau đây. BBT/T.Đ. News
=============
Thơ Hoàng Trùng Dương
*Một Thuở Hào Hùng
Thân tặng hai phi công Võ Minh Tiên – Trần Thành Công
Một thời tung gió lướt mây
Trên con thiết điểu lượn bay kiêu hùng
Đạn bom săn giặc chuyển rung
Quân thù khiếp sợ đường cùng hàng binh
Tháng Tư vận nước điêu linh
Mang thân tù ngục gia đình phân ly
Mười năm khổ nhục sầu bi
Còn đâu hoài bảo nam nhi vẫy vùng
Hận lòng gảy kiếm đứt cung
Cam đành nương đất tạm dung cuối đời
Mối hờn vong quốc không vơi!…
H.T.D.
================
Thơ Tôn Nữ Thu Dung
*Tháng Ba
Tháng ba
Ngày của VN xưa hấp hối
Tháng ba
Ngày của Ukraine giờ tan hoang
Ngày của ảo tưởng đen tối.
Ngày của tham vọng điên cuồng
Ngày của tội ác hiển hiện
Ngày máu Thánh nhỏ xuống
Xót thương…
Tháng ba
Những đứa trẻ gục ngã
Những Thiên Thần cúi đầu
Dâng lời cầu nguyện
Về đâu?
thế giới lầm than.
Tháng ba
Chết cho lý tưởng
Chết cho quê hương
Chết trên chiến trường
Chết trên đường di tản
Về đâu?
Nhân loại điêu tàn.
Tháng ba
Những đứa trẻ bị đưa vào trò chơi chiến tranh
Hoang mang sợ hãi
Những đứa trẻ lớn lên trong lẽ phải
Tự tin khoác súng lên đường
Những đứa trẻ bị huyễn hoặc bởi âm mưu hoang tưởng điên khùng
Che mặt khóc khi nhận ra sự thật.
Đã quá muộn vì những gì đã mất
Những hoang tàn đổ nát của thiện lương.
Sự thật là nỗi buồn.
Sự thật là tai ương.
Sự thật là máu và nước mắt…
(Tôi vẫn ngỡ hình như trên Thánh Giá
Chúa rất buồn
đang cúi xuống…
…phân thân…)
T.N.T.D.
*Từ Một Nước Việt Buồn
Tôi được sinh ra từ một nước Việt buồn
Nơi ấy tôi tự hào ghi vào tim mình hai tiếng thiêng liêng: Tổ Quốc
Tuổi thanh xuân bắt đầu vào những ngày chiến tranh chấm dứt
Chưa thấy hòa bình đâu mà chỉ là những cuộc chiến đấu không ngừng
Chiến đấu với những cơn sốt rét kinh hoàng
Mà giấc mơ là một con thuyền lênh đênh sóng nước
Chiến đấu với những cơn đói run người trên từng bước đường xuôi ngược
Mà giấc mơ là những ngọn nến chập chờn trên chiếc bánh sinh nhật ngày xưa
Chiến đáu với những kiểu con người độc ác ranh ma
Mà giấc mơ là chiếc áo chùng khói lam từ một ngôi nhà nguyện
Tiếng Thánh Ca vang trong từng chiều xao xuyến
Giọt nước mắt nào
Thôi
Chảy ngược về tim
Tuổi trẻ chúng tôi
Từ ấy
Đi tìm…
Bên kia Thái Bình Dương ngọn gió Lào khô quắt
Quất điên cuồng vào từng cuộc mưu sinh
Kiêu hãnh đấu tranh để ngẫng mặt đứng lên
Dù rơi xuống bao nhiêu máu và nước mắt
Tổ Quốc thân yêu xót đau từng vết cắt
Nghẹn ngào
Bỏ cuộc
Thiên di…
Bên nầy Thái Bình Dương mưa
Đỉnh Big Bear ngập một màu tuyết trắng
Từng ngày qua… Từng khôn cùng nuối tiếc
Thẩn thờ tôi gọi Chúa ơi!
Bên cạnh tôi một bé thơ cuống quýt reo cười
Con cũng người Việt Nam, tên con là Hoài Phố.
Tôi cúi xuống, mái tóc đen… bé nhỏ
Nép vào tôi như một cọng rong buồn
Nhưng đôi mắt Việt Nam chung cội, chung nguồn
Gặp nhau trên một đỉnh trời cao vút
Tôi biết bé thơ đã được dạy và hiểu về Tổ Quốc
Nhưng liệu rồi bé có còn tự hào về hai tiếng Việt Nam?
Tôi ngày xưa, nước mắt cú rơi theo những trang sử oai hùng
Những ranh giới từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau nguyên vẹn.
Tôi bây giờ, xa xăm như mây nguồn chớp biển
Ngậm ngùi thương quá quê hương
Tôi được sinh ra từ một nước Việt buồn…
Tôn Nữ Thu Dung tuongtri.com
===================
Thơ Linh Phương
*Sài Gòn Ngày Chưa Thất Thủ
Đặt khẽ lên môi anh nụ hôn
Em có nghe hơi thở Sài Gòn
Vương chút bụi khi ngồi Thanh Thế (*)
Và nắng Bến Thành thơm rất thơm
Nếu chán, chúng ta vô rạp Rex
Chờ xem phim lãng mạn ái tình
Chiến tranh – súng đạn! Thôi bỏ hết
Cơm-áo-gạo-tiền. Gác một bên
Hãy tạt qua ngang thương xá Tax
Loanh quanh đi cho trọn buổi chiều
Anh sẽ đưa em về Bà Chiểu
Ăn gỏi khô bò trước Lăng Ông
Đêm xuống. Ra công viên đứng ngắm
Phà Thủ Thiêm và Bến Bạch Đằng
Đợi khuya ghé phòng trà ca nhạc
Ngồi Queen Bee hay Đêm Màu Hồng
Ta sẽ đi cùng khắp ngả đường
Vỉa hè – góc phố của quê hương
Tìm trong ký ức thời thơ dại
Áo lụa em bay trắng giảng đường
Dẫu cách xa vời vợi muôn trùng
Bên trời Âu-Mỹ – em buồn không?
Sài Gòn vẩy gọi người xưa cũ
Sống nửa đời làm kiếp lưu vong
Anh ở Việt Nam ngày thương nhớ
Tóc bạc lâu rồi trong trại giam
Ngửa mặt khóc cười theo vận nước
Trời ơi! Đã mấy chục năm ròng!
(*) Nhà hàng Thanh Thế đường Lê Lợi trước 75
*Mai Người Về
Mai người về cho tôi xin gửi
Tháng Tư buồn đã mấy mươi năm
Khăn tang – tóc thề bay theo gió
Đỏ thắm máu tươi dưới nắng hồng
Bạn bè ta ở trong rừng thẳm
Không mộ bia nhang khói lâu rồi
Mấy mươi năm mắt chưa hề nhắm
Ngày 30 tan nát cơ đồ
Mai người về cho ta xin gởi
Cánh hoa thời loạn giữa Sài Gòn
Nói rằng Linh Phương nầy vẫn nhớ
Thủ đô mình Hòn Ngọc Viễn Đông
Chiều thương xá Tax – Sáng Mai Hương (*)
Đêm vũ trường hay phòng trà ca nhạc
Thanh Thúy sầu giọng liêu trai hát
Thái Thanh buồn “Kỷ Vật Cho Em”
Mai người về nghe đời lênh đênh
Tìm lại tuổi thanh niên xa lắc
Tìm lại mối tình xưa đã chết
Mùa loạn ly bạc trắng mái đầu
Phà Thủ Thiêm giờ biết tìm đâu?
Sông xanh mãi màu xanh sông núi
Hồ Con Rùa cây cao với vợi
Dẫu muôn thu kỷ niệm chưa mờ
Mai người về. Chợ Bến Thành ơi!
Có chút gì ta đau cắt ruột
Có chút gì mà ta đánh mất
Mấy mươi năm thất thủ Sài Gòn!
(*) Quán kem nổi tiếng đường Lê Lợi – Sài Gòn
(Nửa Thế Kỷ Thơ Linh Phương/Tương Tri XB)
*Linh Phương (Tác giả Kỷ Vật Cho Em/Phạm Duy phổ nhạc)
===============
Thơ Chàng Đông-Ry Nguyễn
*Tháng Ba Bỏ Lại Kon-Tum
Rừng vây tứ phía đồi Eo Gió
Quân nằm án ngữ bắc Kon-Tum
Đắc Tô, Tân Cảnh không còn nữa
Trận địa Ngô Trang xáp lại gần
Thì cứ đánh nhau đâu có ngán
Chưa biết hơn thua chả sợ gì
Trong kho còn cả trăm tràng đạn
Sao lịnh trên đòi phải rút đi
Ngày xa phòng tuyến lòng ta cũng
Cảm thấy nao nao biệt núi rừng
Cho dù dầu dãi thân làm lính
Chịu đời nắng lửa với mưa bưng
Kon-Tum kiêu hãnh lừng trang sử
Cớ gì chưa đánh đã lui binh
Dakpha thành cũ hờn không đón
Dân chạy tản cư hớt hãi nhìn
Ta nuốt vào trong dòng lệ xót
Như nước Dakbla chảy ngược dòng
Thương người vợ lính ôm con nhỏ
Theo chồng trận mạc đã bao năm
Ra đi…chắc sẽ ra đi mãi
Quán xá buồn thiu trống chỗ ngồi
Nghiêng vai áo giáp ta nhìn lại
Nón sắt che riêng một nỗi ngùi
Xe qua xóm đạo Phương Hoà vắng
Ta nhớ hôm nào đeo gót ai
Lệ sắp chảy dài đôi mắt phụng
-Ông chớ theo em nữa mẹ rầy!
Xe đến ngả ba nhà Năm Lửa
Nhớ ngày cùng bạn thức đêm thâu
Mơ ước thanh bình về quê cũ
Vui đời ruộng rẫy, cá ao sâu
Hai thằng lý tưởng đi làm lính
Đem sức trai cùng giữ núi sông
Núi sông nay đã không toàn vẹn
Nợ nước chúng mình trả chửa xong
Xe vượt Chu Pao là thôi hết
Đoạn đành bỏ lại đất Kon-Tum
Em có trách hờn xin tạ tội
Người lính tuân theo lịnh tướng mình
Thời xưa tướng chết khi thành vỡ
Nay tướng bỏ thành chạy trước quân
Vận nước thăng trầm cơn hưng phế
Còn trách ai chi, chỉ thẹn lòng!
Tháng ba lại nhớ Kon-Tum quá
Phố xá khi xưa khác lắm rồi
Một bận ta về thăm chốn cũ
Ngơ ngác đứng nhìn xe ngược xuôi
Cô em quán cóc cà phê Ổi
Còn sống bây giờ cũng sáu mươi
Gặp nhau không chắc nhìn ra được
Trải bốn mươi năm cuộc đổi dời…
Chàng Đông-Ry Nguyễn (Kon-Tum 2014)
============
Thơ Thanh Tâm
*Tình Nhớ
Đông đã qua rồi anh biết không
Sao đi trong nắng – lạnh se lòng?!
Người đi đi mãi từ khi ấy
Cho đến bây giờ đã mấy Đông
Trận địa đã từng in dấu chân
Ba lô làm bạn, súng người thân
Trăng treo đầu núi soi đường bước
Vì nước nên anh chẳng ngại ngần
Tình em ở lại với thời gian
Nay đã bao Thu lá đủ vàng
Người hẹn nhưng giờ chưa trở lại
Mình em nhặt lá mấy mùa sang!
Đã mấy mùa sang một chuyện tình
Mà sao ấp ủ mãi trong tim
Muốn quên nhưng lại không quên được
Chẳng biết người ta có nhớ mình.
Làm sao quên được chuyện ngày xưa
Tuổi mới đôi mươi đã chớm vừa
Xao xuyến phút đầu khi mới gặp
Ai kia nhìn mãi ghét ghê chưa!
Nhớ lắm người ơi một buổi chiều
Trong tay ai đã ngỏ lời yêu
Bao câu thề hẹn người từng thốt
Ngôn ngữ tình yêu quá mỹ miều
Từ đấy thư đi tin lại về
Phong sương đời lính chốn sơn khê
Hậu phương vẫn giữ tình chung thủy
Khắc mãi trong tim những ước thề.
Bao mùa lá rụng bao mong đợi
Là bấy Thu về bấy lệ rơi
Vắng bặt tin ai tim se thắt
Từng đêm thao thức nhớ đầy vơi.
Theo với thời gian cũng đã qua
Tóc xanh giờ điểm tuyết sương pha
Ngắm trăng chạnh nhớ người năm cũ
Thương quá cuộc tình ai với ta!
Mấy mùa tóc trắng bấy mùa thương
Kỷ niệm còn nguyên nhạt má hường
Bao giờ thôi lá vàng rơi rụng
Thì chắc tơ lòng mới hết vương!
Thanh Tâm
*Cửa Thiền
Tuổi già đến cửa Từ Bi,
Ngày ngày niệm Phật tâm thì lạc an
Chuyện đời gác lại chẳng màn
Không gian thanh tịnh, khói nhang hương trầm
Dưới tòa sen trắng, trắng ngần
Tôn nghiêm thoát tục, lâng lâng lòng người
Cửa Thiền rộng mở gọi mời
Sân si lục dục ta thời quên đi
Câu kinh tiếng kệ chuyên trì
Thân tâm an lạc, lòng thì xả buông
Chiều về vang vọng tiếng chuông
Bâng khuâng giọt nắng như tuồng ngộ ra!
Giác Nhẫn Thanh Tâm

ĐT LL: (909) 231-1506
www.trongdonglife.com/trongdongnews@hotmail.com
