*** LTS: Bạn đọc nếu theo dõi thường xuyên báo Trống Đồng, chắc đã từng đọc qua một sáng tác nào đó của Ngân Hà, hoặc 1 bài hồi ký hoặc 1 bài thơ… Hôm nay Ngân Hà gửi đến chia xẻ cùng chúng ta một truyện ngắn của mình. Tác giả là người miền Trung, yêu văn thơ, giàu tưởng tượng; nhưng cũng không thiếu lý tưởng và nghị lực trong tâm hồn. Vì thế, qua truyện ngắn Nỗi Lòng với nhiều tình tiết éo le nhưng cuối cùng may mắn như được dẫn dắt bởi thế lực vô hình nào đó, cộng với sự chủ ý của bà mẹ nhắc con luôn cố tìm ra người cha của mình – đã giúp cho “lá được rụng về cội” một cách an lành, tốt đẹp. Trong cuộc đời, trái lại thường có những bà mẹ khi cuộc tình bị trắc trở, lại vì cái “tôi” quá lớn, đôi khi đã giấu bặt tông tích người cha và bên nội, khiến chỉ tội cho con trẻ mà thôi. Và …vốn là người chủ trương bài bác những cái “tôi” đặt không đúng chỗ đó – nhất là đối với trẻ con trong những vấn đề như thế nầy – nên có lẽ đó chính là một trong những lý do khiến cho Tác giả bắt đầu câu chuyện sau đây… BBT/T.Đ.
*******
David: Tên của người chủ nhà tìm người săn sóc cho mẹ già – Donna: Mẹ của David – Sarah: Cô y tá – Kelly: Người tình cũ của David – Calvin: Con trai của David
********
Đã gần cuối tháng Ba mà Chicago vẫn còn tuyết rơi và giá lạnh. Sarah lười biếng quấn mình trong chăn ấm không muốn rời khỏi giường dẩu biết tia sáng đang chiếu vào khung cửa sổ và bên ngoài ánh ban mai đã phá tan trời đêm ảm đạm. Nàng chán nản không biết làm gì với cái lạnh thấu xương. Bỗng có một tin nhắn của người bạn nhờ cô giúp chăm sóc bà Donna mẹ của ông David, một cụ bà ngoài tuổi 80 tại California. Đây là một cơ hội tốt để cô được trở về với miền đất ấm, nhưng cũng lắm băn khoăn… Vì nghe đâu người đàn bà nói trên dễ hờn giận và rất khó tính, bà muốn mọi người đều phải nuông chìu bà. Do đó, đã có bao nhiêu người đến đây thử việc, nhưng tối đa chỉ được vài tháng rồi họ tìm cách rút lui cho dù ông David trả lương rất hậu.
Sarah là một y tá dễ thân thiện, dễ thích nghi với mọi tình huống. Nàng không ngại ngùng trả lời Yes! và liền vùng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ là một thói quen hằng ngày của nàng mỗi sáng mai thức giấc. Nàng vô cùng nhớ mẹ: “Tình mẹ bao la như biển hồ lai láng…” Thế mà nàng đã mất đi tình cảm thiêng liêng của người mẹ. Tuổi thơ của nàng không ôm ấp nâng niu trong vòng tay của mẹ hiền như bạn cùng trang lứa. Nỗi buồn bất hạnh đó đã đưa đẩy Sarah vào ngành y tế, nàng rất tận tâm chăm sóc bịnh nhân, nhất là trẻ em và những người cao tuổi.
Hai tuần lễ sau Sarah rời Chicago đang còn trong mùa tuyết. Trời trong xanh, bông tuyết như đang nhảy múa, bay bay ngoài không gian làm đẹp cho đời, rồi rơi xuống đậu lại trên cánh quạt của máy bay. Lát nữa đây khi máy bay bắt đầu lăn bánh trên đường băng, nó sẽ theo hướng cánh quạt quay mà rơi xuống tan trong lòng đất như tất cả những vật thể trên thế gian nầy… Xa xa vẫn còn màu tinh khôi của tuyết trắng xóa phủ kín núi đồi, làm mê mẫn tầm nhìn và dịu đi nếu ai có những ưu tư phiền muộn…
Máy bay từ từ lăn bánh, đẩy lùi lại sau lưng niềm ước mơ của Sarah chưa được thực hiện trước khi rời đây. Nhất là những lời căn dặn, những nhắn nhủ của Mẹ trong thời gian mẹ nàng đang nằm trên giường bệnh vào những ngày cuối đời. Sarah không được may mắn, tuổi thơ bên cạnh mẹ chịu nhiều đắng cay trong đời sống lưu lạc. Những mưa gió thương đau bất hạnh của đời mẹ đã khắc sâu trong lòng nàng. Mẹ nàng không muốn con gái mình rơi vào những tình cảnh tương tự. Bà luôn khuyên nhủ nàng phải sống tốt, phải tôn trọng chính bản thân mình và những người chung quanh, đừng bao giờ làm tổn thương đến người khác, và phải biết kính trên nhường dưới rồi cuộc đời của con sẽ gặp được nhiều may mắn. Bà luôn trăn trở, nhắc nhở Sarah cố gắng tìm ra thân phụ của mình. Sarah lại tủi thân.. Đôi mắt nàng nhòa lệ vây quanh viền mi…
Sarah đến đây dù đã gần được một tháng, nhưng nàng vẫn còn bỡ ngỡ trong một biệt thự có kiến trúc cổ xưa rộng lớn. Nhà chỉ có hai người. Bà Donna đã trên 80 tuổi là thân mẫu của David độ tuổi ngũ tuần. Là một công chức cao cấp trong thành phố, ông thường ghé vào thăm hỏi mẹ mỗi buổi chiều sau giờ tan sở. Vì bản chất ông chủ nhà nầy vốn đầy tình cảm; luôn nghĩ Mẹ là nguồn suối ngọt ngào đã nuôi nấng bảo bọc ông từ bé, lo cho ông từng li, từng tí cho đến ngày ông thành đạt. Giờ đây trong tuổi già ngắn ngủi, ông phải biết trân quý yêu thương bà, và cố gắng làm tròn hiếu đạo làm con của mình để trả ơn nghĩa sinh thành và dưỡng dục của Mẹ Cha. “Biển trời mênh mông không đong đầy tình mẹ. Mây trời lồng lộng phủ kín công cha…” Trong tâm tư David thầm nghĩ: Trời sinh con người ai cũng thế cho dù có thông thái đến đâu khi về già tuổi thọ giảm dần, tinh thần họ cũng giảm theo. Họ không còn màng đến tiền tài danh vọng. Họ nhớ, họ quên.. Họ quên, họ nhớ… Rồi theo dòng thời gian họ sẽ quên dần quá khứ trong cuộc đời của họ. Chỉ còn lại niềm vui bên cạnh con cháu biết yêu thương, lưu tâm đến họ – như một trẻ thơ vô tư quanh quẩn trong nhà với bố mẹ. Do đó thay vì gởi mẹ mình vào nhà dưỡng lão thì ông tuyển người chăm sóc tại gia để có thời gian gần gũi mẹ mình. David rất tử tế đối với Sarah, và thường xuyên thăm hỏi nàng về sức khỏe của mẹ mình. Ông yêu cầu Sarah trân trọng mẹ ông dù cho bà có những lúc dỗi hờn vô cớ.
Ông tâm sự: “Mới vài năm trước Mẹ tôi vẫn còn minh mẫn, hằng ngày bà tự vô bếp nấu những món ăn mà tôi thích. Nhưng thời gian gần đây sức khỏe của bà yếu dần. Bà luôn nhắc đến thời tuổi ngọc vàng son, càng ngày càng khó tính, và muốn ai cũng phải chìu chuộng bà, cô thông cảm!”
Sarah ngưỡng mộ lòng hiếu thảo của ông chủ nên rất thán phục David. Nàng săn sóc bà Donna với lương tâm nghề nghiệp của mình và giúp đỡ David nhiều việc lặt vặt trong nhà vô điều kiện.
Bà Donna như đã nhận ra Sarah có nhiều nét gì đó gần gủi, thân thiện. Bà đem lòng thương yêu quý mến, xem cô như một thành viên trong gia đình. Sáng sáng, Sarah thường đưa bà đi dạo, lắng nghe bà kể chuyện trên trời, dưới đất lung tung đủ thứ. Bà dễ quên những chuyện hiện tại, nhưng thường hoài niệm về quá khứ đem ra kể đi, kể lại cho Sarah nghe…
Nàng biết tâm lý người già, biết chia sẻ những niềm vui khi họ nhớ về quá khứ, ôn lại một thời vàng son. Cũng như lúc họ buồn nuối tiếc tuổi thanh xuân. Nàng vui theo bà, buồn theo bà, hoặc những lý do bà giận hờn ai đó, nàng giả vờ cũng trách theo. Nàng thông cảm những cảm xúc bất thường của gia chủ, đó là niềm an ủi cuối đời của những người lớn tuổi như bà. Họ không thấy mình cô đơn và bị lãng quên…
Hôm nay bà nhờ nàng vào phòng khách lấy dùm cuốn album để trong tủ. Sarah theo sự hướng dẫn của bà Donna, khi bước vào phòng khách, nàng không khỏi tò mò liếc quanh một vòng. Phòng khách được trang trí theo kiểu Âu Châu màu sắc trang nhã. Tấm màn treo nơi cửa lớn màu cafe sữa phù hợp với bức tường màu trắng ngà, tạo lên một sắc màu hòa dịu rất đẹp mắt, nhưng hơi lạnh lẽo và có chút gì đó rất âm u… Sarah bước đến cái tủ nhỏ ở góc trái, trên mặt tủ một vài món đồ trang trí rất đặc biệt, cho thấy nữ chủ nhân của ngôi nhà này là người đàn bà lai Âu quý phái. Kế đó, trên bức tường có treo một tấm hình trắng đen lớn David và vợ chụp kỷ niệm trong ngày cưới. Sarah bước nhẹ lại gần hơn xem vài hình nhỏ treo phía dưới, cô dán mắt mình vào chân dung của một người thanh niên ở độ tuổi hai mươi. Người có đôi mắt sáng ngời với vầng trán thông minh cương nghị. Tấm ảnh nầy hình như cô đã thấy đâu đó nhưng không thể nhớ rõ!
Dù làm việc tại gia, nhưng cô vẫn được phép nghỉ hai ngày cuối tuần. Một hôm David thay thế Sarah đưa mẹ mình đi ăn sáng và làm tóc. Tuy đã lớn tuổi, nhưng phong cách của một người quý phái vẫn còn trong bà, bà rất vui khi được con đưa bà đi làm đẹp. Sarah có dịp ở nhà một mình dọn dẹp, xếp quần áo vào ngăn tủ. Tình cờ cô nhìn thấy những kỷ vật của mẹ mình trong một cái hộp giấy. Cô liên tưởng đến mẹ, nếu mẹ nàng còn sống cũng gần bằng tuổi ông chủ nhà nầy. Nàng ứa lệ mở ra xem qua rồi để y lại như cũ chưa kịp thắc mắc gì thì lạ thay, hết bất ngờ nầy đến bất ngờ khác !!!. Lần nầy, mắt nàng chợt dừng lại ở một tấm hình giống hệt tấm hình mà hôm qua nàng đã nhìn thấy treo trong phòng khách. Như một cái lò xo, Sarah ôm tấm hình chạy vội ra phòng khách xem lại lần nữa, quả là: Cùng một nét ảnh trong hai tấm hình???!!!
Sarah bắt đầu nhớ lại có lần hỏi mẹ: – Là ai trong tấm hình? Mẹ nàng thấy con gái chưa đủ trí khôn để giải thích, nên không trả lời nhưng tâm trạng lại mang nỗi buồn xa vắng như mất mát một điều gì. Thấy vậy Sarah không dám hỏi tiếp.
Nhưng giờ đây sự trùng hợp giữa diện mạo người trong hình và kỷ vật của mẹ lại càng làm cho nàng thêm thắc mắc và muốn biết rõ chi tiết hơn. Nàng quyết định âm thầm tìm hiểu…
Liên tiếp mấy ngày sau đó, tấm hình đã làm cho nàng quên hết mọi chuyện, cứ vương vấn đến nó suốt ngày đêm với nỗi ưu tư về: “Hai tấm ảnh cùng một nét hình” nàng đâm ra nghĩ ngợi lung tung không thể nào yên giấc. Một hôm quá nửa đêm Sarah vẫn còn thao thức, nhiều thắc mắc cứ quay cuồng trong đầu óc, cô định xuống bếp lấy một ly sữa nóng uống cho dễ ngủ. Và có lẽ ảo giác của Sarah bị tổn thương vì mất ngủ nhiều đêm nên vừa bước tới cửa, cô lại thoáng thấy qua một bóng đen lờn vờn trong bếp, rồi chạy ra ngoài, lướt qua bức màn trong phòng khách. Cô hoảng hốt hét to lên và té xỉu.
Mọi người trong nhà đều thức giấc, David gọi 911, xe cứu thương đến ngay và xem sức khỏe của Sarah xong, người y tá làm giấy tờ hỏi: “Ai là thân nhân của cô ta?” David vội vàng chạy vô phòng tìm giấy tờ của Sarah. Tình cờ ông nhìn thấy hai tấm hình trên kệ tủ. Thật hay giả?. David giật mình không tin được đôi mắt của mình. Nhìn kỹ lại, ông tự hỏi thầm: “Sarah là ai? Tại sao nàng lại có hình nầy?”. Nhưng ông không đủ thời gian để suy gẫm thêm khi nghe người y tá gọi đồng nghiệp: “-Phải đưa cô ta vào bệnh viện cấp cứu gấp.”
*******
Phần David trong khoảnh khắc thấy tấm hình trong phòng Sarah cũng có nhiều nghi vấn luôn hỏi Sarah là ai? Nàng có mái tóc xoắn bồng bềnh, làn mi cong vút ẩn chứa một nét buồn dìu dịu đã gợi những hình ảnh xưa trở về trong tâm trí. Thời gian gần đây David thường ngồi nhìn ra vườn hồng phía sau nhà với vẽ trầm tư… David chú ý đến vài con bướm đang lượn cánh tìm nhụy mà nhớ đến vườn hồng năm nào. Sarah đã khơi lại mối tình ông đã dấu kín trong sâu thẳm của trái tim không bộc lộ cùng ai… Hình bóng nàng luôn lảng vảng trong đầu óc, cố quên ông lại càng thêm nhớ… Kelly hiện giờ ra sao? Trái tim ông đã phủ đầy tuyết trong mùa đông lạnh giá… Giờ đây đã được hâm nóng với những tia nắng ban mai đang nhảy múa mang ký ức ông trở về với vòm trời xưa… Ông liên tưởng đến nàng trong những đêm trăng rọi trên cành lá, len lỏi vào cánh cửa phòng và rơi xuống nền gạch. Nơi mà dấu chân Kelly nhẹ gót bước vào như nàng tiên giáng trần lôi cuốn ông vào giấc mộng tình yêu nồng thắm. Hình ảnh hẹn hò, căn phòng tội lỗi vẫn ở đó, mà em đã đi đâu?
Cuộc đời của David có hai người đàn bà đều đã rời xa ông. Một người vợ và một người tình. Năm 20 tuổi, David từ trường Đại học về thăm nhà bắt gặp một cô gái tóc xỏa bờ vai duyên dáng, em đứng bên cánh cổng sắt ngả bóng chiều dưới giàn hoa giấy như trong một bức tranh cổ kính thời xưa. David say đắm nhìn chưa kịp chào hỏi thì cô gái lên tiếng: “Chào cậu Hai! Á! chào ông David mới về! Tôi tên Kelly“. David không khỏi ngạc nhiên khi thấy cô gái trẻ xuất hiện mà biết đến tên mình và giờ giấc lúc ông về.
Kelly là con gái của người quản gia đã học xong trung học tại quê nhà. Nàng xin mẹ được đến đây để tiếp tục lên đại học. Kelly rất thông minh và hiếu học, thường giúp mẹ làm những việc vặt trong nhà. Sau khi gặp David, Kelly cũng bắt đầu ươm mộng quyện lá tình yêu, bâng khuâng khôn tả, chung quanh cô như một vườn hoa đang nỡ rộ và xôn xao cành lá như đang nhảy múa ngoài sau vườn. Trong nhà thì vui hẳn lên với những cánh hoa màu hồng trước cửa đang lung linh rực rỡ…David cũng đã sống trong thầm yêu, trộm nhớ, chàng thường đứng trong phòng khách nhìn lén mỗi lần Kelly thấp thoáng trước sân nhà như một cành hoa hồng thắm và đem lòng nhung nhớ.
Kelly! Tôi gặp em giữa mùa hoa phượng nở
Tuổi học trò dáng ngọc nét xinh xinh
Nắng vàng mơ quyện lại chút hương tình
Đêm mộng mị nghe lòng lưu luyến nhớ.
Một hôm lúc trời đổ bóng cây nghiêng nghiêng trước sân nhà Kelly từ vườn sau hớt hãi chạy vô rơi theo từng giọt máu. David hoảng hốt chạy đến hỏi thăm, băng bó cho nàng và được biết Kelley bị rắn cắn sau vườn. David tiếp tục rửa vết thương thay băng mới cho Kelly mỗi ngày. Họ đã dễ dàng thân thiện bên nhau. Kelly đã chế ngự hình ảnh David ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Nên nhờ dịp này đã khơi ngọn lửa tình trong nhau. David rất hân hoan trong lòng khi nghe Kelly nhỏ giọng: “David, ông tốt với tôi quá!” David đưa hai ngón tay che đôi môi mọng đỏ và đặt tay lên bờ vai bé nhỏ của Kelly thố lộ: “Anh rất quý em. Hãy cho anh làm một người tình! Từ nay không được gọi anh bằng ông hay cậu Hai nữa nhé! “. Kelly đã dấu tình trong trái tim nhỏ bé của mình từ lâu quá cảm động, đôi má ửng hồng e lệ dưới làn mi cong vút, những điệp khúc tình yêu vang lên nâng người nàng ngã vào lòng David nũng nịu: “Em đang lén nghe trái tim của anh đang nói gì?” Anh nói đây nè: “-Em hãy nhìn ngoài kia những cánh phượng hồng đang rực rỡ chào đón chúng ta kìa em. Hãy nhận lấy tình yêu nầy anh trao nhé”. Kelly : “- Có tin được anh không? Anh có thật lòng chiếu cố đến cô gái quê mùa nầy không?” Rồi họ say sưa nói với nhau những lời yêu thương thắm thiết: “– Tình yêu nầy chúng mình luôn giữ trọn cho nhau”. Chàng liền xiết chặt lấy nàng môi kề môi truyền nhau hơi thở của nhịp đập con tim. Hai tâm hồn say đắm quấn quít với nhau tâm sự không hết lời. Lúc nầy cảnh vật chung quanh như mĩm cười với những nụ hoa vươn mình khoe sắc chia sẻ với niềm vui của đôi trai gái đang chìm đắm trong tình yêu vừa chớm nở. Bên ngoài ánh nắng tắt dần.. Trên nền trời in bóng của đôi chim đang lượn cánh trong không trung đuổi bắt nhau kêu chim chíp tiếng yêu đương…Xa xa chuông chùa vọng lại tạo một không gian, một cảnh vật, và bóng hoàng hôn lãng mạn sắp rơi xuống làm tăng thêm vẽ đẹp rất thơ tô điểm cho tình yêu thắm đượm. Cứ thế mỗi chiều David và Kelly lén lút hẹn hò khoảnh khắc bên nhau trong những lần cha mẹ vắng nhà.
*******
Rồi một hôm, David chờ mãi từ sáng tới chiều, không thấy sự xuất hiện của Kelly, David buồn rầu thẫn thờ nhưng không biết hỏi ai trong nhà vì ông đang muốn dấu kín nỗi lòng.. Kelly đang ở đâu? David thấp thỏm chờ đợi nhớ mong từng ngày, không còn nghe tiếng động của Kelly sau vòm lá ở quanh vườn để ông đưa mắt dõi theo!.. David cảm thấy tất cả như chìm đắm trong sương khói biết tìm Kelly ở đâu đây? Tâm tư sầu vắng! Nỗi lòng nhớ thương: Kelly! Có phải em đến chốn nầy để se duyên cùng anh gặp gỡ? Lôi cuốn hai con tim của chúng ta cùng chung nhịp thở? Với những lời thỏ thẻ nồng nàn bên bờ môi mọng đỏ của em? Rồi em lặng lẽ cất cánh bay xa?. Em đang ở đâu Kelly?
Ba tháng hè trôi qua vội vã! David luôn dằn xé con tim, tự trách mình làm điều gì đó buồn lòng Kelly, nàng bỏ đi không một lời nhắn nhủ. David lớn lên trong một gia đình có nề nếp, nên ông không biết hút thuốc, không rượu chè trong sự tuyệt vọng. David luôn hình dung cơn bão cuộc đời đang đến với Kelly? Trong nỗi thất vọng đó David đã đi lang thang kiếm tìm, cho dù ông đã biết vô ích mà thôi. Nhưng hằng ngày ông vẫn bước đi trên hè phố như người không hồn, David chợt thấy một hộp đêm chớp, chớp đủ màu, đây là lần đầu tiên David chú ý tới một hộp đêm. David bước vội vào trong cho khuây khỏa. Chợt một cô gái như người đang thiếu vải che thân nắm lấy tay anh kéo vào. Đầu kia trong một góc nhỏ xôn xao tiếng đối chấp la ó ôm sòm pha lẫn tiếng vang của những chai bia rượu đang choảng vào nhau. David như chợt tỉnh người: “Ô! Đây không phải là thế giới của mình” Chàng đã vội bước ra cũng như vội bước vào, mặc kệ cô gái đang ngẩn ngơ nhìn theo… Suýt chút nữa David lún vào con đường trụy lạc, nhưng chàng đã thắng với chính mình, chàng về đến nhà lăn ra ngủ, và dậy rất sớm vào ngày hôm sau. David trở lại trường vùi đầu vào thư viện học và học…Do đó David đã được ra trường sớm hơn dự định, và trong chàng mãi mãi là sự tiếc nuối mối tình thơ mộng nơi quê nhà… Ngày tháng lặng lẽ trôi.. Sự chờ đợi mỗi ngày một xa dần.
Thấm thoát mà đã hai năm trong nỗi nhớ thương dằn vặt! Rồi dịp may cũng đến giúp ông có một công việc làm tốt trong cơ quan của chính phủ, nơi đây duyên phận đã đưa đẩy chàng gặp một nữ sinh viên cùng trường, và họ đã kết hôn do sự thúc hối của hai bên gia đình. Nhưng không may vợ David bị một chứng bịnh nan y đã qua đời vài năm sau đó và họ chỉ có một người con trai đang làm việc ở xa, thỉnh thoảng mới về thăm nhà.
********
Đường đời của Kelly bắt đầu có những khúc quanh đen tối, nàng đã cảm thấy sự thay đổi trong người, mỗi ngày một khác đi, nàng không yên tâm nghĩ cách trốn thoát ngôi nhà nầy càng sớm càng tốt. Quý trọng người mình yêu, Kelly không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tương lai của David. Kelly đã liều lỉnh rời ngôi biệt thự cổ kính trong một buổi sáng rất sớm, khi bình mình chưa ló dạng.
Kelly không biết phải đi đâu? Nhưng mặc kệ, Kelly đã ra tới đường chính chỉ gọn trong tay một xách đồ nho nhỏ và một ít tiền bỏ túi, vừa đi vừa khóc thương cho số phận long đong của mình… Bỗng Tin…Tin…Tin… Một chiếc xe chở hàng trờ tới. Người tài xế thấy sáng sớm mà có một cô gái lang thang trên đường nên anh dừng lại giả vờ hỏi đường, Kelly trả lời thật: – Tôi cũng không biết đi đâu? Anh có cho tôi quá giang không? Đi đâu cũng được. -Tôi có thể cho cô quá giang tới thành phố gần đây nhất. Nhưng không thể giúp theo ý muốn của cô, vì tôi phải giao hàng đến nơi đúng hẹn. -Cô lên xe đi. Tên cô là gì nhỉ? Cô cứ gọi tên tắt của tôi là Tim đi nhé. Như một cái phao cứu người đang chết đuối. Kelly may mắn được gặp Tim cho lên xe. Nàng không biết phải dùng từ nào để xứng đáng với lòng biết ơn người tài xế tên Tim nầy. Kelly lên xe và ngủ ngon lành trong mấy tiếng đồng hồ cho đến khi nghe tiếng Tim gọi, nàng giật mình và không định hướng được xe đang chạy về đâu? – Dậy đi! Cô gái có đói không? Giữa trưa rồi, ăn Hambuger nhé! – Ăn lót dạ chứ? Tôi đoán cô đói lắm rồi. Chạy thêm hai tiếng nữa là tới nơi, cô muốn dừng ở đâu trên đường tôi đi tới, tôi sẽ giúp cô.
Trước mặt là một thành phố tấp nập người qua lại… Tim dừng lại trong một cái mall nhỏ trước nhà hàng ăn có treo một tấm bảng cần người waitress đập vào mắt Kelly. Kelly mừng thầm và lặng lẽ đi theo Tim vào trong nhà hàng. Tim chọn một góc như thường lệ, người bồi bàn vui vẻ chào đón khách: – Lâu quá mới gặp lại anh? Khỏe không anh Tim? Hai người nói chuyện thân thích với nhau, dường như Tim đã đến đây nhiều lần. Rồi người tiếp khách quay sang Kelly: –Ai đây? Tim trả lời như không cần suy nghĩ: –Là cháu của tôi, nó đang tìm việc làm. -Chuyện dễ! Thiếu gì việc làm tôi đang cần người, anh cứ để cháu ở đây đi. Kelly liền cúi xuống để tránh sự soi mói của người đối diện, vô tình ánh mắt chạm phải vùng bụng hơi nhô lên, và những giọt nước mắt tủi hờn bắt đầu rơi thấm đẩm vào da thịt nàng, nơi mà thai nhi đang bắt đầu trưởng thành… Nàng cảm thấy cô đơn đong đầy nỗi nhớ người yêu, nàng đưa tay lên thoa nhẹ bụng như để an ủi giọt máu trong bụng không có cha? Hay nàng tự an ủi với chính mình?.. Không kèm chế được nỗi lòng Kelly mặc kệ cứ cho nước mắt mình tuông… Trong giây lát nhìn qua màn lệ, nàng cúi đầu chào người đối diện.
********
Kelly luôn dấu kín nỗi lòng trong giờ làm việc, nhưng ở nhà cô khóc thầm hằng đêm luôn khao khát được trở lại căn nhà cũ và rất hối tiếc không báo tin cho người yêu biết sự ra đi đột ngột của mình. Học xong lớp 12 Kelly nuôi nhiều ước vọng trong tương lai, cô xin mẹ cho cô học tiếp tục lên đại học, nhưng tại đây cô đã đánh mất những gì thiêng liêng cao quý đang độ tuổi trăng tròn, mất tất cả cũng vì sa ngã vào tình yêu quá sớm. Cô vào đời phải chịu nhiều đắng cay! Những thống khổ của một người con gái bơ vơ còn quá trẻ, tìm kế sinh nhai để tồn tại nuôi dưởng đứa con còn trong bụng mẹ. Kelly lại khóc nàng thoa nhẹ bụng: “Con yêu của ba mẹ! Con là điểm tựa của mẹ”.Kelly nhớ có lần David nói: “Nếu sau nầy mình lập gia đình rồi sẽ có con: – Nếu là trai đầu lòng thì Gary cho dễ gọi. – Còn con gái do em toàn quyền chọn lựa nhé”. Nàng lại xoa nhẹ: ”Sarah được không anh?” – “Vậy con là Gary hay là Sarah cũng là trái tim của Mẹ..” Rồi Kelly lại đem hai tấm hình ra ước mong nếu là con trai thì giống cha, con gái thì giống mẹ, mấy tấm hình nầy David và nàng đã ra tiệm ảnh chụp làm kỷ niệm, và chàng đã nói: “Anh sẽ để tấm hình trên bàn học luôn nhớ đến em, còn em thì dấu nó trong tập sách, khi nào nhớ đến anh đem ra ngắm”. Rồi cả hai người cùng cười trong vô vàn hạnh phúc.
Cuộc đời của Kelly kể từ nay giống như dòng nước vượt qua những thác ghềnh, nhưng sức mạnh của nước vẫn tung lên trắng xóa trên nền trời, và về đêm các vì sao như đang chiếu xuống soi sáng trong đêm với dòng nước chảy bình yên và đẹp đẽ… Như số phận của Kelly dù long đong khó khăn cách mấy rồi cũng vượt qua. Kelly có đủ nghị lực để chống chọi với đời nhờ năng lực của tình yêu. Nàng như được ơn trên sắp đặt cho gặp Tim, một người xa lạ quen biết với chủ nhà hàng mới có cơ hội cho nàng được nhờ. Hai ông bà chủ nhà hàng nầy rất tốt bụng, thông cảm thương yêu giúp đỡ Kelly tận tình đến ngày sinh nở. Một cháu gái kháu khỉnh ra đời tại bịnh viện rất suông sẻ dù không ai tới thăm Kelly ngoại trừ ông bà chủ.
Nàng nhìn đứa con gái xinh xắn của mình do người y tá vừa đem tới vừa vô tình hỏi: – Ba của cháu ở đâu? Chạm tới vết thương lòng Kelly thương xót đứa con trong bụng vừa chào đời đã vắng mặt cha. Nàng nghẹn ngào trong nước mắt: – Anh ấy đang làm việc ở xa. Kelly với nỗi lòng con gái không cha, nàng liên tưởng đến sau nầy khi nó lớn lên sẽ tủi thân vì không biết cha mình là ai? Nó sẽ tự ti, mặc cảm thua sút bạn bè, lúc nào cũng sợ ánh mắt nhìn của bạn, ảnh hưởng nơi trường học, và sẽ tác động đến sự trưởng thành của nó ở tuổi vị thành niên và nhất là ở những năm còn học ở bậc tiểu học. Vì nàng đã thấy có nhiều người vì thất bại trong tình yêu, đâm ra thù hận, để thỏa mản cái tôi của họ, họ không cho con cái mình mang họ cha, nhìn họ hàng bên nội của nó. Đó là một sai lầm lớn trong cuộc đời làm mẹ của con cái họ. Nghĩ thế nên Kelly đã sáng suốt không ngần ngại điền tên người yêu và tên nàng là bố mẹ của cháu gái mới ra đời trao cho người y tá vô hồ sơ hầu sau nầy lớn lên con nàng không tự ty, mặc cảm về thân phận của mình. Hơn thế nữa dù con nàng ở bất kỳ nơi đâu trên thế gian nầy cũng biết cội nguồn để tìm về.”
Sarah lớn lên từng ngày nàng mang nét đẹp của hai giòng máu, vài sợi tóc quăn trên trán lăn tăn buồn dịu vợi là kết qủa của cuôc tình thơ dại lắm nước mắt. Cho dù tình yêu đến quá ngắn ngủi, nhưng cũng là một góc đời thương đau không được suông sẽ, một nỗi lòng vấn vương nhung nhớ mãi còn đó theo suốt họ trong cuộc sống của cả Kelly và David.
Nhưng lạ thay! Là duyên… Là trường hợp ngẫu nhiên? Hay đây là sự linh hiển của người đàn bà quá cố luôn ở bên cạnh để giúp cho cha con David và Sarah bị thất lạc có ngày được đoàn tụ, tại sao Sarah lại mơ hồ thấy bóng dáng ai đó trong đêm tối khiến Sarah ngất xỉu phải vào bịnh viện?
Sarah đã trở lại bình thường sau mấy ngày nằm ở nhà thương, nàng đang chờ bác sĩ đến ký giấy cho xuất viện, gặp lúc Calvin là con trai David đang trên đường về thăm nhà.
Calvin rời khỏi máy bay bước vội ra bên ngoài, chàng đang hân hoan sắp được gặp mặt cha mình, nhưng cảm giác vui mừng liền tan biến vì không thấy cha đến đón như đã hẹn. Gọi phone cũng không được ông David trả lời, chàng đâm ra lo lắng, liền gọi Taxi.
Calvin về đến nhà thì thấy cha chàng đang ngồi giữa một đống ảnh rơi ngổn ngang trong phòng khách, trong tay cầm vài tấm hình cũ… Hình như ông đang say sưa xem từng tấm một để hoài niệm về những tháng ngày thanh xuân, thời còn là sinh viên đại học. Một kỷ niệm trong ký ức về mùa hè năm xưa mà ông nhớ mãi … Do đó ông quên mất con trai mình đang chờ ông đến đón tại phi trường. -Ba! Calvin gọi ông. David giật mình quay lại: – Sorry con trai! Đầu óc ba đang trôi lạc về quá khứ xa xưa con ạ! -Thế mà con tưởng có chuyện gì xảy ra cho ba, con vội gọi Taxi về ngay. Con gọi ba cũng không nhấc máy, con lo quá!
Cùng lúc đó Sarah cũng bước vào, vừa nhìn thấy trên tay cha mấy tấm hình có dáng dấp mẹ Kelly của nàng, nàng nhào tới gọi: -Ba!.. Con đây ba!. Những chất chứa trong lòng, những thắc mắc nghi ngờ David là cha nàng không còn nữa, lúc nầy phản xạ tự nhiên Sarah lao tới ôm chầm David, nước mắt tuôn ra như thác đổ, nàng gọi: “Father! Ba của con!” Con đã may mắn gặp được ba từ lâu, nhưng mãi tới hôm nay mới thật sự nhận ra. – Mẹ con chính là người đứng bên cạnh Ba trong tấm hình. Và tên của Ba trong khai sinh của con nè Ba. Sarah sực nhớ vội lấy khai sinh của nàng luôn để trong xách tay do mẹ nàng căn dặn trước khi nhắm mắt đưa cho David xem. Nàng tiếp: -Con có lỗi với ba quá!
David bàng hoàng không thể tả được dù thời gian gần đây ông cũng đã nghi ngờ chính cái tên Sarah và tấm hình Kelly mà ông thấy Sarah để trên kệ sách trong phòng nàng, nhưng chưa có dịp để tìm hiểu cùng với Sarah. Trong lúc nầy, cũng do phản ứng tự nhiên – David ôm chặt Sarah ép vào lồng ngực của ông, một luồng máu thiêng liêng truyền vào thân thể, như nối kết vào nhau tình cha con mà nàng hằng mơ ước. Dù có cứng rắn đến đâu David cũng không ngăn được dòng lệ. Ông đã khóc…
Bà Donna nằm trong phòng nghe tiếng ồn ào ngoài kia bà cũng vội bước ra. Sau khi nghe rõ mọi chuyện, bà ôm lấy Sarah hôn vào trán, vào tay nàng, bà rối rít: – Ôi cháu tôi!.. Lá rụng về cội! Ông trời đã thương chúng ta đưa đẩy con về đây nhìn lại cội nguồn của mình. Rồi hai bà cháu ôm nhau khóc như mưa trong niềm vui hằng mong đợi.
“Đâu biết nơi đây – nhà chính phụ
May nhờ lộ diện – tấm hình rơi…”
Nhìn nhau bà cháu bao trìu mến
Ông chủ ngày xưa : bố thật rồi! (Thơ NĐTri)
Sarah khóc cho sự tủi hờn của hai mẹ con nàng. Khóc cho nỗi niềm bất hạnh của người mẹ vắn số mà nàng không ngờ có được ngày hôm nay. Một ước mơ mà mẹ nàng luôn nhắc nhở nàng trong những ngày cuối đời.. Tiếc thay mẹ nàng không còn để chứng kiến giây phút trùng phùng tuyệt vời nầy.
Calvin vô cùng ngạc nhiên không hiểu gì cả? Chàng đứng trân mình hết nhìn cha rồi nhìn qua Sarah… Trong khoảnh khắc đó chàng cũng cảm nhận được một tình cảm thiêng liêng lóe lên lan tỏa khắp căn phòng, Calvin cũng nhào tới ôm Sarah trong niềm vui hạnh phúc.
Hoa tình nở muộn xót xa
Cha tìm gặp được mẹ đà qui tiên
Niềm đau mẹ giữ riêng mình
Cha buồn vương vấn mối tình thiên thu… (Thơ LKVăn)
Santa Monica, March 2021 Ngân Hà Nguyễn
Trống Đồng Books Online @trongdonglife.com – nơi có hàng ngàn tựa sách đủ loại, với nhiều cuốn giá trị, đã không còn trên thị trường sách trong và ngoài nước. Mua sách mời vào www.trongdonglife.com