LGT: Lại xin mời khách yêu thơ cùng thưởng thức những vận đẹp, ý hay, được chọn lọc từ các đại lão tiền bối, như Cụ An Đình Trần Kinh với “Trăm Năm trong Cõi Người Ta” và “Sáu Mươi Tám Tự Thuật”; Cụ Báng Giùi Bùi Giáng mông lung bất thường với “Cũng Có Lúc” – đến trở về thực tế “đại dịch Coronavirus” qua Cụ Dương Đình Bộ ở quận Cam trong bài “Vui Buồn Với Covid-19”. (Bài nầy Cụ Dương cảm tác từ hồi tháng 4, nhưng vì gửi về địa chỉ cũ của Tòa Soạn, nên lưu lạc mãi đến nay chúng tôi mới nhận được, nhưng vẫn chưa mất tính chất “thời sự” vì Covid-19 vẫn còn chưa chịu biến đi!). Ngoài ra, chắc bạn thơ vẫn còn thích đọc những giòng thơ ẩn chứa đầy nuối tiếc một thời ngang dọc, đầy uất hận hào hùng nhưng vẫn không kém lãng mạn và rất “bụi” của người lính làm thơ, nên kỳ nầy cũng có Thơ Trạch Gầm, với “Ngày Qua Ngày”. Cuối cùng là một người làm thơ ở địa phương mà chúng ta quen gặp, đó là Chị Thanh Tâm, Anh H.Q.C. cũng cùng những tâm sự trên với “Niềm Vui Tuổi Già”, “Đời Người” và “Sinh Nhật Ta”. Mời quí vị cùng thưởng thức dưới đây. (BBT/trongdonglife)
*Thơ An Đình Trần Kinh
TRĂM NĂM TRONG CÕI NGƯỜI TA
Đã sinh ra giữa cõi người ta,
Phải có chi chi chút gọi là.
Chẳng lẽ tiêu suông ba vạn sáu,
Mà không dành lại mộ, vài, ba…?
Non sông nợ nước đàng lo trả,
Trăng gió kho trời, há bỏ qua?
Thử tính ngày nhàn nào được mấy?
Mua vui ngàn lạng chớ keo mà!
SÁU MƯƠI TÁM TỰ THUẬT
Còn hai xuân nữa, bảy mươi rồi,
Dung mạo nhìn xem hãy tốt tươi.
Thẻ hạc chán chê, khoan vội tính
Râu hùm thong thả, vuốt mà chơi.
Đành rằng giống tốt, thì say quả!
Chớ bảo cây tre chẳng nảy chồi.
Mạnh khỏe trời cho còn đủ sức,
Cứ chơi cho sướng, cứ yêu đời!
*Thơ Bùi Giáng
CŨNG CÓ LÚC
Cũng có lúc em đi anh ở
Cũng có lần em ở anh đi
Khóc than chẳng nghĩa lý gì
Cười không thể được cũng vì trái tim
Cũng có lúc lim dim con mắt
Cũng có lần khóc thét giữa đêm
Gượng cười “trước lạ sau quen”
Nói làm sao được trắng đen ở đời
Đời có lúc đời rơi đời rụng
Đời có phen tùy thuận ra hoa
Có phen tố nữ ngọc ngà
Có phen thác xuống làm ma không chồng
“Đá vàng vâng tạc thủy chung”
Một lời càng lúc càng mông lung lời
Anh tìm khắp chốn khắp nơi
Một mùa tái ngộ cho đời xuân xanh
Tìm không được cũng cam đành
Tầm sương sái diện vòng quanh bếp lò
Em từng Thu đếm Đông đo
Một lời vâng tạc vẩn vơ đêm trường
Cái thân chim chậu cá lồng
Còn mong chi cuộc phiêu bồng cưỡng cơn
Cái thân thể, cái linh hồn
Cơn say lúy túy lập tồn tỏa ra
Trông người lại ngẫm tới ta
Một điên mười đảo tùy hoa thuận cành
Đảo hoàng điên phượng tân thanh
Tình vân lĩnh thượng nhớ loanh quanh lời.
(BG/Vô Tận Vui)
*Thơ Dương Đình Bộ
VUI BUỒN VỚI COVID-19
Dáng thon môi thắm tóc dài
Mắt huyền say đắm hát bài tình ca
Nhìn cô ca sĩ mặn mà
Thấy lòng thoải mái hơn là xem tin!
Xôn xao COVID-Nineteen
Làm cho thiên hạ ngả nghiêng đau buồn
Mong sao dịch bệnh chóng tàn
Dân toàn thế giới bình an mọi nhà.
D. Đ. B./Bưởi-Chu Văn An Hà Nội/1948-1953
*Thơ Trạch Gầm
NGÀY QUA NGÀY
Thằng nhỏ ngày xưa quần xanh áo trắng
Cà rịch cà tang đạp xe đến trường
Phấn trắng bảng đen đụng Đoàn Thị Điểm
Mới vỡ toang hồn gió cát mưa sương
Thằng nhỏ ngày xưa sanh thời tao loạn
Bàn ghế nhà trường rục rịch xuất quân
Nghe trống tan trường điểm giờ tan học
Tưởng chừng nghe tiếng trống giục trường thành
Vẫn tay giả từ dăm ba nỗi nhớ
Mấy gốc me già soi bóng Trưng Vương
Giả từ Sài Gòn dăm ba nỗi nhớ
Lếch thếch la cà Thanh Thế, Mai Hương
Thằng lính ngày xưa Miền Đông đất đỏ
Rừng tiếp nối rừng treo mắt hỏa châu
Mỗi một địa danh tẩm bao máu đổ
Hắc Dịch, Mây Tàu nghiệt ngã hò reo
Thằng lính ngày xưa gánh gồng lý tưởng
Tìm kiếm hòa bình… té ngữa tang thương
Vết sẹo tang bồng nhốt toàn nỗi nhớ
Lấp kín tháng ngày bó gối tha phương.
T.G./Dấu Giày Chinh Chiến
*Thơ Thanh Tâm
NIỀM VUI TUỔI GIÀ
Tuổi đời thất thập qua rồi
Vàng rơi trước ngõ, Nghiệp thời trút nhanh
Tuổi cao càng thấu Tử – Sanh
Sống vui sống khỏe, tinh anh mỗi ngày!
***
Ngoài sân hạt nắng vỡ cười
Mang màu hạnh phúc, rạng ngời trong ta
Sáng ra cảm tác thơ ca
Chiều về đi bộ, đấy là niềm vui!
Thanh Tâm
ĐỜI NGƯỜI
Đời người thoáng chốc trăm năm
Tóc xanh hóa bạc vết hằn thời gian
Lá xanh lá cũng trở vàng
Bình minh rồi đến chiều tàn thế thôi!
Cuộc đời như áng mây trôi
Bồng bềnh năm tháng cuối trời lãng du
Tháng ngày bao nỗi ưu tư
Thăng trầm bấy độ bây chừ còn chi!?
Mai kia ai cũng ra đi
Trăm năm là mấy thôi thì thế thôi!
Cửa Thiền an lạc cuối đời
Câu kinh tiếng kệ ta thời nhớ ghi!
*Thơ H.Q.C.
SINH NHẬT TA
Vui mừng còn thấy ngày sinh
Và còn được ngắm người tình trăm năm.
Quê hương còn sáng trăng rằm,
Tấm lòng bạn hữu xa xăm tìm về.
Hạnh phúc chan chứa tràn trề,
Thành tâm cảm tạ chẳng hề quên ơn.
Những mong đừng có giận hờn,
Thân thương tình nghĩa keo sơn mặn mà.
Ai về Quảng Ngãi quê ta,
Ghé ngang Cầu Đập bước qua Xóm Bầu.
Hồng Ân Nguồn Cội bấy lâu,
Cho tôi kính viếng cúi đầu tạ ơn./.