LTS: Lại một Tháng Tư đầy những kỷ niệm đau buồn nữa đi qua trong cuộc đời của những thế hệ đã bị ảnh hưởng nặng nề của một cuộc chiến chỉ vì “dị biệt ý thức hệ” mà đã chia đôi cả một dân tộc!
Đang suy tư để tìm một vần thơ viết về tháng Tư thật nhẹ và sâu để mở đầu cho chủ đề hơi nhức nhối kỳ nầy thì bổng đâu ông Thần FB đẩy ngay một bài thơ của nhà thơ TN Thu Dung ra trước máy. (Thời nầy kỹ thuật điện toán còn hay hơn Tề Thiên thời cổ nữa). Đây là một bài thơ được tác giả cho biết đã làm đúng dịp nầy cách đây 3 năm, nay đã hiện ra thật đúng lúc. Bài “Ký Ức Tháng Tư” với lời lẽ chọn lọc, kiêu sa sâu sắc; ý thơ bay bổng thánh thiện sẽ mở đầu một cách êm dịu cho các vần thơ Tháng Tư đầy hình ảnh chiến tranh đau buốt và nhức nhối trong tâm trạng những chàng trai thời chiến của Chàng Đông Ry Nguyễn tức Nhà Thơ Nguyễn Đình Chiến qua bài “Biên Giới Ca” và tấm hình cũ kỷ của 4 chàng chiến binh trẻ măng trong đó có tác giả và được chú thích là “những nhân chứng” của bài thơ nầy. Nhức nhối hơn nữa khi mô tả cuộc chiến VN qua thơ có thể nói không ai tả chân và sâu sắc như Trạch Gầm. Không tin mời bạn đọc qua bài “Năm Tên Bảy Họ” trong tập thơ Dấu Giày Chinh Chiến của anh đề tặng chúng tôi cách đây cả thập niên thì sẽ thấy ngay sự nhận xét nói trên không quá đáng chút nào. Tiếp theo là bài “Nhớ” của Nguyễn Đình Tri do chị Ngân Hà Nguyễn gửi đến chúng tôi với dòng chữ ““Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng vẫn còn lạnh lắm vì gần bờ biển Santa Monica. Đã 9:00am Hà vẫn còn co ro trong áo ấm, lười biếng; lấy thơ ra đọc. Hà thấy bài nầy của ông bạn làm thơ rất hay và lãng mạn quá! Hà xin phép ông bạn copy và gởi đến anh chị đăng báo để chia sẻ mọi người yêu thơ“. Ngân Hà là một “Nàng Thơ Xứ Hội”, đã từng nhiều lần có thơ và bài viết đăng trên Trống Đồng. Cô thấy hay thì chắc bạn đọc yêu thơ cũng sẽ thấy hay. Cám ơn Ngân Hà nhiều. Kế đến là một bài thơ đặc biệt do một bạn đọc nào đó có A/C với Yahoo.com đã gửi đến T.S. – bài thơ nầy đọc dễ “nổi da gà, rợn tóc gáy” cho những người cận kề lớp tuổi cao niên. Đó là bài “Mới Hôm Qua Thôi” của BS Đỗ Hồng Ngọc. Cuối cùng như thường lệ, cũng là những vần thơ quen thuộc của một người yêu thơ và thích làm thơ ngay tại địa phương nầy. Đó là Chị Thanh Tâm. Kỳ nầy Thanh Tâm sẽ chia xẻ tâm tình của một người cao niên xa quê nghĩ về cuộc đời trôi nhanh như giấc mộng và tình quê ray rứt khôn nguôi với 2 bài “Chỉ là Thời Gian” và “Tình Người Viễn Xứ”. Mời bạn đọc thưởng thức dưới đây. BBT/TĐ
========================
*Thơ Tôn Nữ Thu Dung
Ký Ức Tháng Tư
Người ở lại – chia cùng tôi khổ nạn
Ngày tháng Tư vác Thánh Giá lên đồi
Nghe hoang vắng ngọn cỏ bồng phiêu dạt
Lay mơ hồ ký ức tuổi thơ tôi
Đêm rơi vỡ những vì sao mê hoặc
Hứng trên tay buốt lạnh hạt sương buồn
Người cũng thế – chia cùng tôi giọt đắng
Bên kia bờ còn đau đáu vết thương
Lời tận tuyệt vẫn xanh màu ảo vọng
Ngày tháng Tư vác Thánh Giá lên đồi
Lỡ đánh mất một thiên đường mộng tưởng
Đành buông tay
… Gió tạt buốt hương đời…
(TNTD’s FB)
=================
*Thơ Chàng Đông Ry Nguyễn
BIÊN GIỚI CA
Núi cao chớn chở mồ uổng tử
Rừng xanh bát ngát hồn ma thiêng
Chiến địa máu trào như là suối
Biên giới hề, âm u dị thường
Biên giới ngày nắng nung chảy mỡ
Biên giới đêm lạnh như cắt da
Xác chết rủ nhau ngồi ngay dậy
Đốt lửa rừng lên mà hát ca…
Ta mang thân trấn thủ lưu đồn
Ba năm biên giới nhận là con
Ba năm man dại theo rừng rú
Buổi chiều ngồi vuốt chòm râu non
Bạn ta áo bạc màu sương gió
Đem tuổi xuân phơi giữa chiến trường
Từ buổi lên đường xa phố chợ
Chưa từng san sẻ chuyện yêu đương
Ngày mai xuống núi ta tìm rượu
Quyết chí tiêu pha hết nỗi buồn
Những lòng lính trận thèm say quá
Men nồng chống lạnh gió biên cương
Thôi em, chớ có chờ ta nhé
Đã mặn lắm rồi lệ núi sông
Bạn ta trăm đứa qua sông Dịch
Mẹ già mòn mỏi cũng bằng không
Những kẻ thù ta thân gầy đói
Núp lá rừng xanh chực bắn rình
Nhai vắt cơm khô mà lặn lội
Cam chịu hề, sinh bắc tử nam
Bắc Nam đau xót hờn chia cắt
Xương máu hai miền bón đất hoang
Biên cương đâu thấy người cô phụ
Thờ chồng quấn vội chiếc khăn tang
Chiều nay sương xuống mờ quan ải
Nghe tiếng hồn ma hú não nề
Vỗ tay ta hát hề, biên giới
Súng đạn người đi chẳng trở về…
Chàng Đông Ry Nguyễn
(Eo gió-KonTum 1974)
========================
*Thơ Trạch Gầm
Năm Tên Bảy Họ
Tháng Tư qua rồi Người còn Nước mất
Để cùng ta ngồi nhắc chuyện quê hương
Một đoạn đời đau… một đời se thắt
Để bây giờ còn thổn thức nhiều hơn
Một bọn tội đồ năm tên bảy họ
Lý lịch mập mờ không mẹ không cha
Cướp của giết người hiếp dâm Cách Mạng
Vùi dân tộc mình tận đáy xót xa
Xiết cổ trẻ thơ bằng khăn quàng đỏ
Vắt ráo ngây thơ, đốt cháy thật thà
Chủ trương trồng người ra loài gian trá
Chỉ biết lọc lừa chẳng biết thiết tha
Xuất khẩu thanh niên đi làm nô lệ
Bán gái chân quê như một món hàng
Cởi áo, tụt quần phơi bày thân thể
Đồ đá không bằng! một lũ dã man!!!
Hút máu dân lành… nhe nanh quỷ đỏ
Đè cổ dân lành, quỳ lạy ngoại bang
Dâng đất cho Tàu, nhốt người yêu nước
Ngu dốt lộng hành, phá nát Giang San
Người biết cả rồi sao im thin thít
Lịch sử ngàn năm không chủ lạnh lùng
(TG)
=========
==================================
*Thơ Nguyễn Đình Tri
Nhớ
(Tặng LĐK)
Tôi có người yêu bên kia sông Vĩnh
Ngó phố hai nơi nối một nhịp cầu
Hàng tre xanh in đáy nuốc sông sâu
Chiều nắng tắt nhìn sang cầu ngơ ngẫn
Ươm tình ta như nước nguồn vô tận
Vẫn trong xanh xuôi chảy mãi một dòng
Thời gian trôi như vó ngựa qua song
Con nước bạc rẻ chia về hai ngả
Mang nỗi nhớ như sầu đông trụi lá
Trách ngày xuân sao vội vã phai màu
Gót thời gian giẩm đạp mãi nỗi đau
Nước sông Vĩnh hững hờ qua thuỷ tạ
Vẫn còn đó phượng hồng tô nắng hạ
Gót chân mềm in lối cũ xa xưa
Tàng cây xanh vội vã chắn cơn mưa
Để gần gủi đôi thân thêm nồng ấm
Giàn thiên lý, chiều nao về rất chậm
Cảm thấy lòng đua nở với ngàn hoa
Mắt long lanh trong ánh sáng nhạt nhoà
Làn môi ấm chờ nhau từng hơi thở
Giờ vắng em mây buồn giăng nỗi nhớ
Dòng sông xưa lặng lẽ chảy qua cầu
Con phố gầy thấp thoáng áo ai bay
Vùng ảo tưởng chập chờn trong đáy mắt
(N.Đ.T.)
=============
*Thơ Đỗ Hồng Ngọc
Lúc 01:33:45 AM Thứ Tư March 9, 2022, một bạn đọc ở Yahoo A/C đã forwarded bài thơ dưới đây đến T.S. và viết: Cái ông BS kiêm thi-sĩ với một bài thơ ngắn ít chữ , đã vẽ lên được nỗi thê-lương của đoạn cuối cuộc đời của những người trong một nhà giữ lão ở Montreal mà mới hôm qua thôi: Nào vương, Nào tướng, Nào tài-tử, Nào giai-nhân… Mời đọc và suy-ngẫm…
MỚI HÔM QUA THÔI
Họ ngồi đó
Bên nhau
Đàn ông
Đàn bà
Không nhìn
Không nói
Họ ngồi đó
Gục đầu
Nín lặng
Ngửa cổ
Giật nhẹ tay chân
Có người
Trên chiếc xe lăn
Chạy vòng vòng
Có người
Trên chiếc xe lăn
Bất động
Họ ngồi đó
Hói đầu
Bạc trắng
Móm sọm
Nhăn nheo
Mới hôm qua thôi
Nào vương
Nào tướng
Nào tài tử
Nào giai nhân
Ngựa xe
Võng lọng
Mới hôm qua thôi
Nào lọc lừa
Nào thủ đoạn
Khoác lác
Huênh hoang
Mới hôm qua thôi
Nào galant
Nào qúy phái
Nói nói
Cười cười
Ghen tuông
Hờn giận
Họ ngồi đó
Không nói năng
Không nghe ngóng
Gục đầu
Ngửa cổ
Móm sọm
Nhăn nheo
Ngoài kia
Tuyết bay
Trắng xóa
Ngoài kia
Dòng sông
Mênh mông
Mênh mông…
(Đ.H.N.)
=====
*Thơ Thanh Tâm
Chỉ Là Thời Gian
Sức khỏe (là) máy ATM
Thời gian cứ thế mà đem rút dần
Tánh tình như thể tâm thần
Chợt quên, chợt nhớ vơi dần niềm vui.
Soi gương chợt thấy bùi ngùi
Nay khỏe mai ốm rối nùi lòng đau
Âu là quy luật trước sau
Ai rồi cũng đến, lâu mau thôi mà.
Bây giờ mới thấu tuổi già
Chỉ còn bác sĩ thương ta nhất nhà
Thuốc thang cứ thế ra toa
Ra nhà thuốc lấy, uống mà thế cơm!
(TT)
Tình Người Viễn Xứ
Cuộc đời như giấc mộng dài
Hợp tan – tan hợp mấy ai mà ngờ
Đợi chờ thì cứ đợi chờ
Để cho thêm tứ vần thơ tình sầu
Mây bay cuối nẻo về đâu?
Gởi thương gởi nhớ gởi sầu cho ai!
Thức thao cùng với đêm dài
Trở trăn – trăn trở sao mai thấu lòng
Trăng tròn một mảnh trên không
Vàng rơi từng chiếc qua song vô tình
Nỗi buồn ấp ủ riêng mình
Quê hương ngàn dặm chông chênh cuộc đời!.
(TT)