Ảnh trên: Tác phẩm Thư Họa và hai câu thơ của Danh Họa Vũ Hối tặng Báo Trống Đồng nhân buổi ra mắt tập thơ Chiêm Bao Trở Giấc của Ông năm 1997 tại Pomona, California.
LTS: Một ngày nắng nóng cuối tháng 7, tìm đọc thơ trên FB để lòng dịu mát bớt. Chẳng ngờ đọc hai bài thơ sau đây của Chàng Đông Ry thì lòng lại còn nóng hơn! Mối đồng cảm 100% với tác giả qua từng câu thơ đã khiến lòng mình đè nặng nỗi tức giận quá khứ, buồn cho hiện tại, và đau xót cho thân phận những chị Dậu thời nay. Bài thứ nhất tác giả viết nhân gặp lại một sĩ quan cùng binh chủng 50 năm sau; và bài thứ hai viết nhân trong nước lùm xùm vụ “chuyến bay giải cứu” hồi covid lại trở thành phương tiện vơ vét thêm của hệ thống quan tham hối lộ, bóc lột dân nghèo chạy tiền đi lao động nước ngoài. Ai chạy không nổi thì phải đành chịu ở lại xứ người mà hát bài “không biết ra sao ngày sau”?! Đổi qua chuyện khác vui hơn. Kỳ nầy chúng tôi cũng rất vui để khoe với bạn thơ rằng, nhà thơ Tôn Nữ mà chúng tôi vẫn thường giới thiệu trong mục nầy tức chủ nhân tạp chí online và cũng là NXB Tương Tri vừa gửi tặng chúng ta hai tập thơ do Tương Tri xuất bản. Một của chính mình, tức TN Thu Dung; và tập thứ hai của Nhà thơ Linh Phương – người đã từng gây chấn động thi đàn thời hậu chiến qua bài thơ Kỷ Vật Cho Em sau khi được NS Phạm Duy phổ nhạc. Mời bạn thưởng thức vài bài thơ gây ấn tượng sâu sắc khó tả hết bằng lời lẽ được, trong hai tập thơ vừa nói. Đó là bài “Đất Nước Tôi” của TN Thu Dung và bài “Trả Lời Đi Ngài Tổng Tư Lệnh” của Linh Phương. Cả hai tác giả bài thơ nầy có lẽ trên một khung sườn căn bản cũng đều là người đồng thời nên đều đồng cảm với nhà thơ Đông Ry. Họ có lẽ đã nói giúp cho Đông Ry và tất cả chúng ta những điều mình chưa có dịp để gào thét, bày tỏ sự phẫn nộ đối với một kết cuộc hết sức phi lý; một giải pháp hết sức phi lý, bất công đối với an sinh, hạnh phúc và tương lai của đất nước và con người VN. Cám ơn Đông Ry – Thu Dung – và Linh Phương. BBT/TĐ News
Thơ Chàng Đông Ry Nguyễn
*Gặp Gỡ Một Sĩ Quan Cùng Binh Chủng Pháo Binh Quân Lực VNCH
Tặng anh Nguyễn Đình Hùng
Năm mươi năm trước, anh trung úy
Làm huấn luyện viên trường Pháo binh
Tôi mới đầu quân thành Pháo thủ
Mặt còn bụ sữa dáng thư sinh
Tuy ở cùng quê, không quen biết
Từ lúc quân thua cứ chạy dài
Lon đã không lên, lương không phát
Còn chịu lưu đầy, án khổ sai
Gặp lại hôm nay trên đất Mỹ
Nhắc chuyện năm xưa giữa chiến trường
Xông xáo bao phen qua trận mạc
Tự hào Thần Nỏ An Dương Vương
Thành bại không do lòng tráng sĩ
Mà ở gầm bàn kẻ ngoại bang
Bên thắng bên thua đều sỉ nhục
Máu nào chẳng phải máu Việt Nam!
Anh em chiến hữu mồ xanh cỏ
Tôi với “thẩm quyền” còn sống đây
Không biết nên cười hay nên khóc
Nâng lên hạ xuống, một ly này…
Chuyện vãn hồi lâu bỗng ngậm ngùi
Núi sông còn đó, người muôn nơi
Mai sau gửi nắm xương khô lạnh
Ta hóa hồn ma giữa xứ người!
Chàng Đông Ry Nguyễn
**Ngẫm Nay Nào Khác Chi Xưa
Đọc lại Tắt Đèn thương chị Dậu
Phải bán con mình nộp thuế quan
Cái thuở hung tàn quân Pháp đến
Dân nghèo quằn quại kiếp gian nan.
Một thế kỷ rồi xem chuyện cũ
Mồ hôi ướt áo, dạ bàng hoàng
Nghĩ lại thời xưa sao ác quá,
Càng thương chị Dậu càng sôi gan
Những tưởng bây giờ thời thế khác
Đất nước đẹp giàu, cuộc sống sang
Trời gieo tai ách, mùa ôn dịch
Làm mướn xứ người, ai cưu mang
Nghe tin những “chuyến bay giải cứu”
Trong bụng mừng như bắt được vàng
Nào hay sứ quán bày trăm kế
Nâng giá cao lên… bảy, tám ngàn.
Đất khách trời Tây, tìm ai mượn
Quê người lạ tiếng, khó kêu van
Bán thân, thân đã tàn ma dại
Nhờ quan, quan chẳng ngó chẳng ngàng
“Ba trăm lạng bạc là xong việc”
Thúy Kiều vì vậy biệt Kim Lang
Chẳng phải thời xưa, còn phong kiến
Sao nỡ oan khiên thiếp phụ chàng
Vốn đã giàu sang còn muốn nữa
Vơ vét bao giờ thỏa túi tham
Chị Dậu bán con, Kiều bán xác
Quan chức muôn năm thói bạo tàn
Chồng vợ ôm nhau mà khóc ngất
Đường về xa lắc nẻo quan san
Con ơi… nếu mẹ không về được
Cứ lấy ngày đi… giỗ họ hàng
Có khác gì nhau… xưa nay vốn
Phận nghèo luôn nặng gánh đa đoan
Sông núi buồn thiu nhìn máu lệ
Từ những tim đau đã chảy tràn…
Chàng Đông Ry Nguyễn
==============
Thơ Linh Phương
*Trả Lời Đi Ngài Tổng Tư Lệnh
Chiếc mũ nhung xanh thời chiến binh cọp biển hiên ngang
Ta hội ngộ cùng người bốn mươi mốt năm dài đăng đẳng
Bốn mươi mốt năm thất thủ Sài Gòn
Ta vào trại giam – mất người yêu – ra tù mưu sinh vất vả.
Bốn mươi mốt năm sống nhờ lòng từ thiện bốn phương thiên hạ
Chiếc mũ nhung xanh – ta lại cùng người “hợp phố châu hoàn”
Mắt ta buồn lệ cứ rưng rưng
Trái tim ta đau cứ rịn hoài máu đỏ
Trên đài phát thanh giọng Tổng Thống Dương Văn Minh (*) lúc 11 giờ 30
Tuyên “quân lệnh cuối cùng” anh em quân nhân đầu hàng buông súng
“Ngài Tổng tư lệnh ơi! Thủ đô Sài Gòn 30 tháng 4 treo cờ tang trắng
Chúng tôi vẫn không quên – không quên đòan quân bơ vơ không biết về đâu – còn đâu nữa mà về?!”
Bốn mươi mốt năm vũ đình trường còn vang vọng lời thề
Một đời hy sinh vì dân – vì nước
Một đời hiến dâng cho non sông gấm vóc
Máu xương này – thân xác này – tuổi trẻ này – quyết không phản bội quê hương
Thưa ngài Tổng Tư Lệnh sao nỡ bức tử đoàn quân
Để bốn mươi mốt năm – chúng tôi mang nỗi buồn vong quốc
Bốn mươi mốt năm chúng tôi sống hèn – sống nhục
Bốn mươi mốt năm tóc bạc rồi thương nhớ tuổi mưới tám – hai mươi?
Tuổi mười tám – hai mươi thuở học trò
Sớm mai nào yêu đời quân đội
Sớm mai nào chúng tôi ra mặt trận mà hồn phơi phới
Nghe tiếng kèn đồng thôi thúc hát: Này bao hùng binh tiến lên”, bật khóc.
Mười tám – hai mươi – xương máu chúng tôi – tuổi trẻ chúng tôi ai đánh cắp?
Trả lời đi – Ngài Tổng Tư Lệnh ơi!
Trả lời đi câu hỏi
Ngài chết rồi – bốn mươi mốt năm ròng rả đau đáu không nguôi
Bốn mươi mốt năm nước mắt chúng tôi đã thành hạt lệ khô
Ngài vẫn im lặng nằm bên kia thế giới
Trả lời đi – trả lời đi câu hỏi
Ngày 30 tháng 4 năm 75. Ngài tuyên bố “Quân lệnh cuối cùng” bắt chúng tôi tức tưởi buông súng quy hàng?
Hôm nay – tôi mặc quân phục chào ngài tổng tư lệnh – xin hỏi ngài câu hỏi bốn mươi mốt năm
Sao đành tâm bức tử cả đoàn quân phải chết?
______
(*) Tổng Thống kiêm Tổng Tư Lệnh QL VNCH
(Linh Phương/Nửa Thế Kỷ Thơ/NXB Tương Tri)
+++++++++++++
Thơ Tôn Nữ Thu Dung
Đất Nước Tôi
… “Đất Nước Tôi văn hiến bốn nghìn năm…”
Lải nhải điều nầy ích lợi gì khi dân tộc nghẹn ngào oan khuất?
Khi xứ sở ngập tràn bọn quan tham sống thêm chật đất
Bọn thảo khấu lục lâm chia nhau cát cứ sơn hà…
Đất Nước Tôi đâu phải một món quà
Đâu phải của riêng để các ngài tha hồ biếu tặng
Từng tấc đất: máu và mồ hôi ông cha mặn đắng
Rơi xuống bao nhiêu mới có biển có rừng!
Quá khứ mịt mùng từng trang nước mắt rưng rưng
Hiện tại nhập nhằng: bọn việt tàu ô hợp
Tương lai cơ đồ: Ai còn dám xưng con Hồng cháu Lạc
Ngậm buồn: TỔ QUỐC ĂN NĂN
…
Có muộn không? – Dân-Tộc-Tiên-Rồng?
(TNTD/tuongtri.com)
***Chết
Con chim chết bởi rừng khô
Con cá chết bởi biển hồ suối sông
Con người chết bởi hồn câm
Đại dương chết bởi rêu rong đầu nguồn
Ngòi bút chết bởi bẻ cong
Nhà thơ chết bởi nhẫn tâm cúi đầu
Lịch sử chết bởi loài sâu
Ngàn năm văn hiến?
Ở đâu?
Rùng mình!…
Hạt mưa rơi ướt tội tình
Hạt mưa nhiễm độc
nhục hình
thiên thu…
(TNTD/tuongtri.com)