Trống Đồng News & Books & Herbals & Everything That Relates to VietNamese PP
Banner
Văn Thơ Bạn Đọc

Đọc Thơ Giải Sầu, Mùa Đại Dịch!

Lời Người Phụ Trách: Trong giai đoạn cả nước đang rối bời đương đầu với trận dịch chưa từng thấy của con vi khuẩn Coronavirus, chúng tôi mời các vị thi văn hữu thưởng thức trước tiên những vần thơ lẩn quẩn lòng vòng một cách rất … “trên mây” của Nhà thơ Bùi Giáng “Nàng Tiên Ấy” để gọi là có đôi phút giải trí trong những ngày quá mệt mỏi vì … Covid-19 nầy! Kế đến, là những lời nhắn nhủ rất nhẹ, nhẹ như hơi thở, nhưng cũng nặng đến quặn lòng trong bài “Kể Chuyện Con Nghe” của Nhà Thơ hiện đại thời chiến và hậu chiến: Trạch Gầm. Đồng thời, như đã hẹn cùng độc giả yêu thơ của mục nầy của Trống Đồng’s Thơ & Bạn Đọc, mỗi kỳ chúng ta lại có một bài của Cụ An Đình Trần Kinh. Lần nầy, mời bạn thưởng thức một bài họa của Cụ cho bài tự trào của một bạn thơ, có tựa đề: “Tự Chào Mình Năm Mới Bảy Mươi Tuổi”. Và tiếp đến là những bài thơ của các người-bình- thường thích làm thơ chung quanh ta, trong đó có anh Nguyễn Ngọc Sương với bài Tình Mẹ đầy cảm xúc; và một bài thơ mang tính “theo dòng thời sự”: “Nỗi Đau” –  nói lên những ước muốn chia xẻ với nạn nhân trong trận đại dịch nầy và nguyện cầu cho những chiến sĩ ở tuyến đầu bảo vệ cho người dân trong cuộc chiến chống bệnh dịch nầy qua những dòng cảm nghĩ của chị Thanh Tâm, một ngòi bút quen thuộc với bạn thơ của mục nầy – Và một sự đặc biệt cuối cùng là những vần thơ tình vô cùng hóm hỉnh của anh Hồng Cao – một vị thi hữu cũng ở lớp cao niên nhưng không thể ngồi yên trong thời buổi “stay at home” của đại dịch nầy, nên đã “tức cảnh sinh tình” và cũng là với mỹ ý muốn tặng chúng ta những giờ phút giải trí lành mạnh, như anh đã viết: “Nghĩ rằng mình không thể mãi sống trong suy nghĩ tiêu cực nên muốn dùng thì giờ nhàm chán này để làm những vần thơ gửi đến các anh chị để giúp vui cho mau qua mùa dịch bệnh“, nên đã cảm tác nên bài “Thơ Tình Mùa Đại Dịch” sau đây. Mời quí vị cùng theo dõi. (Thùy Dương/TĐ)

*Nàng Tiên Ấy

 

Nàng tiên ấy đã đi đâu

Hay còn lẩn quẩn giữa màu lá cây.

Nàng đi – nhớ tháng thương ngày,

Thương năm tháng rộng thương ngày cong cong.

Nàng đi – tôi nhớ tấm lòng,

Xiết bao từ ái phiêu bồng nhân gian.

Nàng đi như trút đá vàng,

Cho người hiện thể cho toàn chúng sinh.

Xóa dùm những nỗi bất bình,

Nỗi oan riêng rẽ trong tình tự chung.

Chớ mong trong mộng mông lung,

Chiêm bao mộng tưởng trùng phùng người ôi!

Thủ bút của Nhà thơ Bùi Giáng (1926-1998)  

                       ========

*Kể Chuyện Con Nghe

Con muốn nghe…

Chuyện ba hồi mười tuổi

Con ngồi nghe… có mường tượng ra không?

Một mái nhà tranh soi mình bên suối

Nắng cháy mưa dầm… dắt hạ sang đông

Ba lớn lên từ Chợ Gò Mỹ Thịnh (*)

Ba lớn lên… bằng cơm ghế khoai mì

Rau luộc chấm tương có đà… quá quý

Quê Nội vốn nghèo… gặp lúc loạn ly.

Tựa vách Trường Sơn…

Ba cũng như bao bạn bè trẻ khác…

Dùng trái Mù U thay hòn đạn thủy tinh

Trái Mù U lăn… cạnh tuổi đời lăn lóc

Ba hốt nụ cười … giữa trời đất mông mênh.

Học đến lớp nhì…

Mà ba chưa bao giờ nhìn thấy

Một trang vở học trò bằng giấy trắng tinh

Những tờ giấy bây giờ con liệng tung liệng tóe

Quá khứ xa xăm… Ba ngồi tiếc một mình.

Dưới ngọn đèn dầu…

Trên vạt tre thay cho bàn học

Bà Nội con dạy anh em ba…

Bằng lời lẽ ca dao

Mỗi cánh ca dao… Một linh hồn dân tộc

Trong thơ ngây ba tìm thấy tự hào.

Dưới ánh trăng vàng vắt trên núi Bút

Ông Nội con đọc thơ Sử bốn ngàn năm

Khởi đầu từ… Vua Hùng Vương dựng nước

Dân tộc ta ngạo nghễ giữa thăng trầm

Ở mười tuổi…

Cái gì ba cũng không có

Ngay cả bộ áo quần dành cho mùa đông

Điều ba hơn con… cái mà ba có

Mái tranh nghèo ấp ủ Tình Núi Sông.

                   Trạch Gầm/Dấu Giày Chinh Chiến

—-

(*) Chợ Gò Mỹ Thịnh thuộc xã Nghĩa Thắng, quận Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi

==========

*Họa Bài: “Tự Chào Mình Năm Mới Bảy Mươi Tuổi” của Cụ Thảo Trì Ưng Gia

1. Còn ba chục nữa, chẳn trăm rồi,

Cứ sống, trò đời thử để coi.

Đã chẳng chịu thua già bảy mốt,

Thì chi có sợ trẻ đôi mươi.

Mệ đà xứng Mệ, đành như thế, (1)

Quan thật ra quan, há phải sòi?

Phú quý công danh, nhà đủ cả,

Thất tuần đang đợi tiệc heo xôi.

2. Mười chục xuân thu, được bảy rồi,

Còn ba chục nữa, chán trò coi.

Gái trai thành đạt, nên đôi lứa,

Cháu chắt sum vầy, kể mấy mươi.

Hò hát, ai hay hơn Mệ Bợm? (2)

Múa men thôi cũng chịu quan sòi!

Cho hay nhơn quả, câu tiền định,

Đậu nấu ra chè, nếp nấu xôi.

                 An Đình Trần Kinh

(1) Cụ Thảo-trì người Hoàng phái

(2) Hồi xưa ở Huế có Mệ Bợm hò giả gạo hay có tiếng.

=======

*Tình Mẹ

  Kính dâng lên hương hồn Mẹ kính yêu. N.N.S.

Từ khi còn ở mái trường

Học về lòng mẹ biển trời bao la

Mẹ đẹp như những vì sao

Như trăng huyền ảo bầu trời mùa thu.

Lòng Mẹ như suối ngọt ngào

Mướt như màu cỏ, xanh như cây rừng.

Tim Mẹ như một kỳ quan

Đứng trên tất cả kỳ quan nhân loài.

Đẹp thay thế giới loài người,

Công Cha Nghĩa Mẹ một đời ghi ơn.

Thương người nước mắt tuôn rơi,

Nghĩ về lòng Mẹ một trời bao la.

Nhớ ngày còn Lính xa nhà,

Mẹ mong Mẹ nhớ, đường xa con về.

Thuở còn bé nhỏ ngây thơ,

Mẹ dìu đi học, hàng me bên đường.

Mẹ chờ con trước cổng trường,

Mẹ đưa Mẹ đón, trong lòng reo vui.

Mẹ nhìn con nở nụ cười,

Hân hoan âu yếm con cười vui theo.

Âm thầm ngày tháng trôi mau.

Đi qua đời Mẹ hao gầy xác thân.

Nhưng lòng Mẹ vẫn bình tâm.

Một lòng ấp ủ nuôi con tháng ngày.

Thương con thương cả người ngoài,

Dù không quen vẫn giúp người neo đơn.

Bàn tay nhỏ – tình bao la,

Vì người quên cả thân mình héo hon.

Nhưng…

   Ông Trời sao nỡ bất công!

Mẹ đi vĩnh viễn một ngày đầu Xuân!

Chúng con buồn bả khôn cùng!

Hằng đêm con khóc một mình, Mẹ ơi!

Ngày ngày con vẫn thành tâm,

Chấp tay khấn nguyện Quan Âm Phật Bà

Rủ lòng phù độ mẫu thân,

Sớm về cõi Phật Niết Bàn hư vô.

Mỗi ngày còn sống trên đời,

Ôm hình bóng Mẹ – Một trời nhớ thương!

       Nguyễn Ngọc Sương

Nửa đêm về sáng, ngày 11 tháng 10 năm 2019

======

Cảm Xúc…

              Thanh Tâm

   Đang trong thời kỳ tâm điểm của đại dịch, mạng người như ngọn đèn dầu leo lắt trước gió. Tất cả chỉ là vô thường! Tiền tài vật chất trở thành vô nghĩa… chỉ còn lại cái quý giá nhất là tình người. Trân quý biết bao khi có bao người đã quên thân mình trong cơn dại dịch, vì xã hội. Đó là những vị trong ngành y .Và những nhân viên trong các cơ quan khác. Họ là những chiến binh hy sinh thầm lặng. Và xin gửi lời cảm ơn đến tất cả, cùng cám ơn những vị trong bộ máy chính quyền đã có cái tâm và tầm nhìn để kịp thời cứu vớt bớt những thiệt hại về sinh mạng, trong cơn đại dịch toàn cầu quá nguy hiểm nầy!

   Nguyện cầu mọi người trong chúng ta – nhất là những vị cao niên, mỗi ngày sắp tới đều được an lành. Và mong sao bịnh dịch sẽ qua mau…

   Xin cảm ơn đất nước Hoa Kỳ đã có một cơ chế chính trị, y tế, xã hội, và văn hóa đầy tính khoa học, nhân ái, và bình đẳng!

*NỖI ĐAU
Một ngày rồi lại một ngày
Trôi qua trong nỗi đọa đày thế gian
Cầu mong nhân
loại bình an
Quan Âm cứu khổ hạt tràng lần tay

Đại Bi trì chú hằng ngày
A Di Đà Phật xin Ngài ban ơn
Đại dịch viêm phổi qua cơn
Để cho nhân loại không còn khổ đau!

A Di Đà Phật!
Thanh Tâm – Giác Nhẫn 

Pomona, Ngày 03 Tháng 04 năm 2020

=========

*Thơ Hồng Cao

  TÌNH YÊU MÙA ĐẠI DỊCH

Covid-19 social distance 07 vector

                                     Hình minh họa (OL)

Thà rằng hai đứa hai nơi,

Hai nhà cách giậu mồng tơi xanh rì.

Còn hơn phải chịu cách ly,

Gặp nhau sáu feet còn chi là tình?!

Em yêu dấu, đã bao ngày không gặp,

Đại dịch nầy là vận hạn của đôi ta.

Do “lock-down” bị giam hãm tại nhà,

Trải nhung nhớ qua Face-Time, Face-Book.

Anh với Em gặp nhau không đúng lúc,

Đốt mong chờ trong khắc khoải sầu đau.

Vì chúng ta chẳng thể được gặp nhau,

Hoặc có thể, trong cự ly sáu feet!.

Mắt chạm mắt qua tấm màn face-mask,

Môi hững hờ sau lớp lưới khẩu trang.

Dù nhớ nhau cho đến tận muôn ngàn,

Vì dịch bệnh, chúng mình không thể chạm!.

Anh mơ ước đến ngày sau đại nạn,

Buổi tương phùng ngồi kể lại chuyện xưa.

Lời yêu thương sao nói hết cho vừa?!

Mong thế giới chẳng bao giờ “mắc dịch”!…

                             Hồng Cao

                             (4/7/2020)

Banner