LTS: Lại Ba Mươi Tháng Tư!!! 30 Tháng Tư mà không dẫn thơ Trạch Gầm thì không đủ…xót! Vì thế, một số khổ thơ trích đoạn từ “Dấu Giày Chinh Chiến” của Nhà thơ Trạch Gầm sẽ được nhắc lại để tưởng niệm “vết thương lòng”khó phai nhạt của bà con chúng ta. Kế đến, như thường lệ là những làn điệu, thi tứ đi từ chính kiến chống vũ khí sát nhân qua bài “Thí Nghiệm Bom Nguyên Tử” được viết từ giữa thế kỷ trước của Cụ An Đình Trần Kinh, đến những dòng “tức cảnh sinh tình”, cảm thương cho thân phận má hồng phải chìm nổi như nàng Kiều vì nghịch cảnh, trong bài “Kiều Nữ Á Đông” của cựu CTV Trống Đồng Hoàng Trùng Dương, khi ông đi ngang qua khu Đèn Đỏ ở thủ đô Amsterdam của Hà Lan. Đó là những bài thơ bắt quí vị phải xót thương, thương xót. Nên, chúng ta sẽ có ở đây một bài thơ thật dài và dí dỏm dể thương, do Cô Minh Nguyệt gửi đến chúng tôi với dòng chữ “bài nầy copy được trên FB của nhóm Đồng Hương vùng Ông Tạ”😍😂😁 Cám ơn quí vị đồng hương vùng Ông Tạ đã cho độc giả của chúng tôi những nụ cười thật lành mạnh. Và cuối cùng, mở đầu cũng như kết thúc; một bạn thơ thường góp mặt trên mục nầy là chị Thanh Tâm cũng đã gửi đến tòa soạn một bài thơ thuộc loại “cảm tác” nhân dịp 30 tháng 4, có tựa là “Tình Nhớ” có thể vừa là tâm sự của chính tác giả vừa để chia xẻ cùng những thiếu nữ thời chiến, vì người tình phải ra chiến trận mà tình duyên dang dỡ. Mời bạn đọc yêu thơ cùng thưởng thức. BBT/tTĐ
*Thơ Trạch Gầm
Với những trích đoạn “Sau 30 tháng Tư”
“Thuở ấy bọn anh còn trẻ lắm
Thậm chí có thằng chưa vợ chưa con
Thuở ấy bọn anh cầm cây súng
Thiếu hận thù… nên mất cả nước non…”
…
“Thuở ấy bọn anh còn trẻ lắm
Đi vào tù quen biết sự dối gian
Biết hối tiếc… thì lòng đã chết ngắt
Nhân từ sao thắng được lũ dã man.
…
Tháng Tư qua rồi tháng Tư lại đến
Trong lòng anh mỗi ngày một tháng Tư…
…
*****
“Ba mươi tháng tư … ta ôm mặt khóc
Trên cầu Sài Gòn cạnh phố Hùng Vương
Mười năm binh đao… mười ngày kết thúc
Ta còn nguyên mà… mất cả quê hương!”
…
“Tao sống đến ngày cuối cùng cuộc chiến
Được cái hơn mầy nhìn thấy đau thương
Mầy đã hơn tao vì mầy đã chết
Hưởng chút lễ nghi, hưởng chút ân cần
Có được người thân cho lời nuối tiếc
Còn tao bây giờ sống cũng như không
Đành đến thăm mầy những thằng đã chết.”
…
“Bạn bè của ta có thằng tự sát
Bạn bè của ta có đứa ra khơi
Ta quẩy thân tù từ Nam ra Bắc
Long Giao,Văn Bản, Vĩnh Phú, Lào Cai
Ta gặp quê hương lưng tròng nước mắt
Thương xót cho ta, thương xót mọi người.”
…
(Trạch Gầm/Dấu Giày Chinh Chiến)
====
Thơ An Đình Trần Kinh
Thí Nghiệm Bom Nguyên Tử
Chỉ khéo đua nhau chuyện giết người,
Làm cho chuyển đất, với rung trời.
Tàu bay, súng máy, còn chưa đủ,
Tên lửa, bom hơi, mới gọi tài.
Khẩu Phật tâm xà, nghe cũng chán,
Sát nhân hại vật, ngó như chơi!
Nếu không ngự chế bom nguyên tử
Hai chữ “Hòa Bình”, nước chảy xuôi!
(AĐ Trần Kinh)
==============
Thơ Hoàng Trùng Dương
Kiều Nữ Á Đông
Hà Lan vào một chiều thu,
Em ngồi lặng lẽ bên khu phố hồng (*)
Em là kiều nữ Á Đông
Tóc huyền buông xỏa mắt trông xa vời
Lặng nhìn từng chiếc lá rơi
Mơ màng về phía chân trời quê hương
Bên kia mờ mịt trùng dương
Biết bao nhiêu kẻ thân thương đợi chờ
Phận mình lạc lỏng bơ vơ
Quê người đất khách hửng hờ tình nhân
Vì đâu thành kẻ lưu dân?
Thiên đường đánh mất bán thân cho đời!
Ngày đêm thân xác rả rời
Mua vui cho khách làng chơi trẻ, già!
Cũng đành tàn một kiếp hoa
Cũng đành nhận cảnh xế tà hoàng hôn
Em như pho tượng cô đơn
Mắt nhung rưng giọt lệ hờn vong quê!
(HTD)
—
(*) Khu phố mãi dâm đèn đỏ tại thủ đô Amsterdam, Hà Lan
===
*Thơ vui Đồng Hương vùng Ông Tạ
TIẾNG VIỆT DỄ THƯƠNG
Bắc bảo Kỳ, Nam kêu Cọ (gọi là Kỳ Cọ)
Bắc gọi lọ, Nam kêu chai
Bắc mang thai, Nam có chửa
Nam xẻ nửa, Bắc bổ đôi
Ôi! Bắc quở Gầy, Nam than Ốm
Bắc cáo Ốm, Nam khai Bịnh
Bắc định đến muộn, Nam liền la trễ
Nam mần Sơ Sơ, Bắc làm Lấy Lệ
Bắc lệ tuôn trào, Nam chảy nước mắt
Nam bắt Vạc tre, Bắc kê Lều chõng
Bắc nói trổng Thế Thôi, Nam bâng quơ Vậy Đó
Bắc đan cái Rọ, Nam làm giỏ Tre
Nam không nghe Nói Dai, Bắc chẳng mê Lải Nhải
Nam Cãi bai bãi, Bắc Lý Sự ào ào
Bắc vào Ô tô, Nam vô Xế hộp
Hồi hộp Bắc hãm phanh, trợn tròng Nam đạp thắng
Khi nắng Nam mở Dù, Bắc lại xoè Ô
Điên rồ Nam Đi trốn, nguy khốn Bắc Lánh mặt
Chưa chắc Nam nhắc Từ từ, Bắc khuyên Gượm lại
Bắc là Quá dại, Nam thì Ngu ghê
Nam Sợ Ghê, Bắc Hãi Quá
Nam thưa Tía Má, Bắc bẩm Thầy U
Nam nhủ Ưng Ghê, Bắc mê Hài Lòng
Nam chối Lòng Vòng, Bắc bảo Dối Quanh
Nhanh nhanh Nam bẻ Bắp, hấp tấp Bắc vặt Ngô
Bắc thích cứ vồ, Nam ưng là chụp
Nam rờ Bông Bụp, Bắc vuốt Tường Vi
Nam nói: mày đi! Bắc hô: cút xéo!
Bắc bảo: cứ véo! Nam: ngắt nó đi.
Bắc gửi phong bì, bao thơ Nam gói
Nam kêu: muốn ói, Bắc bảo: buồn nôn!
Bắc gọi tiền đồn, Nam kêu chòi gác
Bắc hay khoác lác, Nam bảo xạo ke
Mưa đến Nam che, gió ngang Bắc chắn
Bắc khen giỏi mắng, Nam nói chửi hay
Bắc nấu thịt cầy, Nam thui thịt chó
Bắc vén búi tó, Nam bới tóc lên
Anh Cả Bắc quên, anh Hai Nam lú
Nam: ăn đi chú, Bắc: mời anh xơi!
Bắc mới tập bơi, Nam thời đi lội
Bắc đi phó hội, Nam tới chia vui
Thui thủi Bắc kéo xe lôi, một mình xích lô Nam đạp
Nam thời mập mạp, Bắc cho là béo
Khi Nam khen béo, Bắc bảo là ngậy
Bắc quậy Sướng Phê, Năm rên Đã Quá!
Bắc khoái đi phà, Nam thường qua bắc
Bắc nhắc môi giới, Nam liền giới thiệu
Nam ít khi điệu, Bắc hay làm dáng
Tán mà không thật, Bắc bảo là điêu
Giỡn hớt hơi nhiều, Nam kêu là xạo
Bắc nạo bằng gươm, Nam thọt bằng kiếm
Nam mê phiếm, Bắc thích đùa
Bắc vua Bia Bọt, Nam chúa La-De
Bắc khoe Bùi Bùi lạc rang, Nam: Thơm Thơm đậu phọng
Bắc xơi na vướng họng, Nam ăn mãng cầu mắc cổ
Khi khổ Nam tròm trèm ăn vụng, Bắc len lén ăn vèn
Nam toe toét “hổng chịu đèn”, Bắc vặn mình “em chả”
Bắc giấm chua “cái ả”, Nam bặm trợn “con kia”
Nam mỉa “tên cà chua”, Bắc rủa “đồ phải gió”
Nam nhậu nhẹt thịt chó, Bắc đánh chén cầy tơ
Bắc vờ vịt lá mơ, Nam thẳng thừng lá thúi địt
Khi thấm, Nam xách thùng thì Bắc bê sô
Nam bỏ trong rương, Bắc tuôn vào hòm
Nam lết vô hòm, Bắc mặc áo quan
Bắc xuýt xoa “Cái Lan xinh cực!”,
Nam trầm trồ “Con Lan đẹp hết chê!”
Phủ phê Bắc trùm chăn, no đủ Nam đắp mền
Tình Nam duyên Bắc có thế mới bền mới lâu…
(ĐH vùng Ông Tạ)
===
Thơ Thanh Tâm
TÌNH NHỚ
Đông đã về rồi anh biết không ?
Em đi trong nắng lạnh se lòng
Người đi đi mãi từ khi ấy
Cho đến bây giờ đã mấy Đông?
Đất nước chiều dài in dấu chân
Ba lô làm bạn súng người thân
Trăng treo đầu núi soi đường bước
Vì nước nên anh chẳng ngại ngần
Tình em ở lại với thời gian
Nay đã bao Thu lá đủ vàng
Người hẹn nhưng nay chưa trở lại
Để em nhặt lá mấy mùa sang
Đã mấy mùa sang một chuyện tình
Mà sao ấp ủ mãi trong tim
Muốn quên nhưng lại không quên được
Chẳng biết Người ta có nhớ mình!?
Làm sao quên được chuyện ngày xưa
Tuổi mới đôi mươi đã chớm vừa
Xao xuyến phút đầu khi mới gặp
Ai kia nhìn mãi… ghét ghê chưa!
Nhớ lắm Người ơi! Một buổi chiều
Trong tay ai đã ngỏ lời yêu
Bao câu thề hẹn Người từng thốt
Ngôn ngữ tình yêu quá mỹ miều
Từ đấy thư đi tin lại về
Phong sương đời lính chốn sơn khê
Hậu phương vẫn giử lòng chung thủy
Khắc mãi trong tim những ước thề
Bao mùa lá rụng bao mong đợi
Là mấy Thu về bấy lệ rơi!
Vắng bặt tin ai tim se thắt
Nhiều đêm thao thức nhớ đầy vơi
Thôi thế từ đây hết thật rồi!
Bao nhiêu mộng đẹp gió mây trôi
Thư tình ai gửi đành xếp lại
Chỉ giử trong tim bóng một người
Theo với thời gian cũng đã qua
Tóc xanh giờ đã tuyết sương pha
Ngắm trăng chạnh nhớ người năm cũ
Thương quá cuộc tình ai với ta!
Mấy mùa tóc trắng mấy mùa thương
Kỷ niệm còn nguyên nhạt má hường
Bao giờ cho lá vàng thôi rụng
Thì chắc tơ lòng mới hết vương…
(TT)